Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Tìm Bảy Anh Trai

Chương 21: Trả thù

Hơn nữa giọng mẹ bà ta to như vậy, những người khác nhất định cũng đã nghe thấy, chuyện này khiến bà ta có chút lúng túng.

Đột nhiên có chút hối hận nghe lời cô gái nhỏ này, gọi điện cho mẹ cô ta.

“Đầu con bị lừa đá à, đồ ăn cháo đá bát lòng lang dạ sói! Không phải là con bị người ta lừa đấy chứ? Mẹ thì biết cái gì, mẹ là mẹ ruột con, Dương Dương là cháu ngoại của mẹ, mẹ có thể hại thằng bé sao? Đồ ngốc, vậy mà tin vào mấy lời đó tới chất vấn mẹ, con còn có lương tâm hay không?”

“Mẹ nuôi con lớn như thế kết quả con nghĩ mẹ như vậy?” Giọng nói không dám tin của mẹ Vương truyền từ bên kia điện thoại tới, sau đó là một đoạn mắng dài không lặp lại, còn không có chút thô tục nào, hơn nữa những lời này khiến người ta không biết phải nói như thế nào.

Vương Tú Liên bị những lời này làm cho ngây ngốc, cả người ước gì có thể tìm lỗ chui vào, có mất mặt, cũng có hổ thẹn.

Mẹ bà ta đều không giống người nhà khác dùng con gái kiếm một khoản lễ hỏi, sao bà ta có thể nghĩ mẹ mình như thế?

Nghĩ như vậy bà ta nhìn về phía Ngu Phán Phán, trong đôi mắt có chút mơ hồ.

Nhĩ lực của Ngu Phán Phán hơn người, cho dù bà ta không mở loa cô cũng có thể nghe thấy rõ, nhìn thấy Vương Tú Liên nhìn qua cô còn tưởng bà ta muốn biết đứa bé ở đâu.

Còn ánh mắt đó, cô không nhìn ra được có ý gì.

Bởi vì cô thiếu cảm xúc, khi cô còn nhỏ cô đã biết, cho nên nhìn thấy sinh ly tử biệt của người khác cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Ngay cả khi sư phụ cô chết đi, cảm xúc của cô cũng không phập phồng nhiều.

“Nhà chú hoặc bác của Vương phu nhân, bé trai bốn năm tuổi.”

Vương Tú Liên nghe thấy những lời này của Ngu Phán Phán, thì trợn to hai mắt.

Có chút không dám tin, nhưng mà bà ta không quen biết cô, sao cô biết nhà mình có bác cả?

Vương Tú Liên lại nhanh chóng nói những lời này với mẹ bà ta.

Đối diện lập tức á khẩu không trả lời được, lúc này bà ta cũng đột nhiên nghĩ tới gì đó.

Đúng rồi, lão nhị nhà anh cả bà ta vẫn luôn không có con trai, năm ngoái nhà bọn họ thật sự đột nhiên có đứa bé.

Tuy nói là con nhà thân thích, nhưng đều ở cùng một chỗ nên biết rõ, đứa bé kia là cháu ngoại bà ta sao?

Nghĩ tới đây, thật sự là càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Trương Lượng ở bên cạnh căn bản không chen miệng vào được, nhìn thấy tình hình này nói không chừng thật sự có manh mối của con trai, không dám chậm trễ nữa, lập tức báo cảnh sát nói có manh mối.

Vì thế hai người lập tức nắm tay rời khỏi đám người, mua vé xe lửa.

Hai người rời đi, người trong đám người đều hai mặt nhìn nhau.

Chuyện này, là thật hay giả vậy?

Có người tin, có người không tin, đâu có mơ hồ như vậy, con mình bị lừa bán, nhà bán vừa vặn là nhà anh họ mình?

Như vậy không phải là chuyện linh tinh sao?

Kẻ điên Vương Tú Liên này tin thì thôi, sao Trương Lượng cũng tin như thế?

Cho dù người khác nói thế nào, cuối cùng không ai mắng Ngu Phán Phán là kẻ lừa đảo.

Tống Từ An thấy không xảy ra chuyện gì thì yên tâm hơn.