Ngu Phán Phán vươn tay chỉ Vương Tú Liên nói, thậm chí có chút khó hiểu vì sao bọn họ đột nhiên tức giận, không phải tìm được đứa bé thì nên vui vẻ sao?
Trương Lượng vốn còn muốn xắn tay áo, nói chuyện với cô một lát, nghe thấy câu này của cô tay áo của ông ta treo ở giữa cánh tay rớt trở về, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Đặc biệt là biểu cảm của ông ta, run rẩy một lát, không chắc chắn nhìn chằm chằm Ngu Phán Phán, suy nghĩ một lát.
Cô gái nhỏ đầu trọc này mới mắng chửi người ta có phải không?
Tống Từ An thấy thế vội vàng chạy tới, tuy cô không phải là em gái của anh, đầu óc còn có vấn đề, nhưng dù sao người vẫn là anh mang tới, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì sao.
Nhưng mà cô gái này đúng là dám nói, bây giờ còn mắng người ta.
“Ừm, hiểu lầm hiểu lầm thôi…”
Vương Tú Liên nghe thấy thế lập tức sững sờ tại chỗ.
Trương Lượng cũng có chút không kiên nhẫn, cô gái đầu trọc này làm sao vậy?
Lúc thì nói mẹ ông ta, lúc lại nói là mẹ vợ ông ta, như vậy không phải là ăn nói linh tinh ư?
Ông ta đang định gọi điện báo cảnh sát, vợ ở bên cạnh lại mở miệng.
Ánh mắt bà ta tràn ngập chờ mong nhìn Ngu Phán Phán: “Ý của cô là nói mẹ tôi biết tung tích của Dương Dương sao?”
Ngu Phán Phán gật đầu.
Sau khi bà ta kết hôn ít khi liên lạc với nhà mẹ đẻ, vốn dĩ là gả xa, ngoại trừ ngày lễ ngày tết gọi điện thoại thăm hỏi một tiếng, chuyển tiền cho bọn họ ra, bà ta về chẳng được mấy lần.
Sau khi Trương Dương sinh ra bởi vì trông đứa bé nên càng không quay về.
Nghe thấy lời Ngu Phán Phán nói, bà ta lấy di động ra gọi điện cho mẹ mình.
“Tú Liên! Sao em có thể tin tưởng mấy lời linh tinh của cô ta?” Trương Lượng thấy vợ mình bị cô gái nhỏ này lừa gạt, càng thêm sốt ruột.
Điện thoại nhanh chóng kết nối.
“Con còn biết người mẹ này nữa sao?”
Vẻ mặt Vương Tú Liên hơi khó coi, giọng nói có chút chua xót: “Mẹ…”
“Lâu như vậy không gọi điện, còn tưởng con đã chết rồi cơ…”
Gương mặt Vương Tú Liên chua xót, mẹ bà ta vĩnh viễn như vậy, bà ta không tìm mẹ mình mẹ mình vĩnh viễn không tìm bà ta.
“Mẹ, mẹ nhìn thấy Dương Dương không?” Chẳng qua bây giờ bà ta không muốn nghe mẹ mình mắng, bà ta có chuyện càng quan trọng hơn.
“Không phải Dương Dương ở chỗ con sao?” Tuy mẹ Vương Tú Liên chưa từng gặp cháu ngoại mình, nhưng mà cũng biết, thỉnh thoảng còn gọi video call.
“Mẹ, Dương Dương mất tích…”
Vương Tú Liên nói hết mọi chuyện trải qua ra.
“Mất thì đi tìm đi, gọi điện cho mẹ làm gì?” Mẹ Vương bĩu môi, không vui cao giọng nói.
Giọng nói to tới mức Vương Tú Liên không mở loa mọi người vây xem đều nghe thấy được.
Mọi người đều liếc mắt nhìn một cái, không dám mở miệng.
“Ừm, đại sư nói cho con biết…” Vương Tú Liên nghe thấy lời mẹ nói thì rụt cổ theo bản năng, ngay sau đó mới nhớ tới hiện giờ mình không ở trong nhà.
Khi bà ta ở nhà, chỉ cần mẹ bà ta cao giọng nói chuyện, nhất định sẽ đi kèm đánh bà ta.