Sáng nay bà ta tới công viên Thanh Sơn, là muốn hồi tưởng lại tình tiết ngày đó của con trai mình, nhìn xem mình có thể nghĩ ra được manh mối quan trọng gì đó hay không.
Khi đi ngang qua bên này, nghe thấy tiếng mõ đầu óc bà ta bình tĩnh trước nay chưa từng có, ma xui quỷ khiến đi tới bên này.
Nhìn thấy vậy mà là một thiếu nữ đầu trọc, tiếng mõ là bên cô truyền ra, trước mặt cô viết mấy chữ to.
Bày quán đoán mệnh, một quẻ 200.
Mà trên người bà ta vừa vặn có 200 tệ, không nhiều không ít.
Vì thế bà ta tính.
Chẳng qua bây giờ nghe thấy câu này, bà ta lập tức cảm thấy chẳng lẽ vừa rồi mình choáng váng đầu óc.
Vậy mà cảm thấy có thể tin tưởng cô.
Những người khác trong đám người cũng cảm thấy kỹ thuật lừa đảo của Ngu Phán Phán chẳng ra sao.
Như vậy không phải rõ ràng nói với người ta, ha ha, tôi chính là lừa cô đấy.
Còn quang minh chính đại lừa người ta.
Tống Từ An cũng có chút cạn lời, tuy bệnh viện đã kiểm tra đầu óc cô không có vấn đề gì, nhưng mà hiện giờ anh hoàn toàn không tin thiết bị kiểm tra của bệnh viện kia, có phải để lâu rỉ sét hay không.
Cô nói như thế, không sợ bị người ta đánh à?
Quả nhiên Trương Lượng vừa nghe thấy những lời này, lập tức xù lông.
Nhưng mà ông ta là người văn nhã, tuy tức giận nhưng cũng không ra tay, chỉ tức giận trừng Ngu Phán Phán, giọng nói không được tốt lắm nói:
“Cô nói linh tinh gì đấy? Con chúng tôi đã mất tích hơn một năm, cảnh sát còn đang tìm kiếm, cô đột nhiên muốn tôi gọi điện về hỏi mẹ tôi là có ý gì, là hoài nghi đứa bé bị mẹ tôi ôm đi có phải không?”
Ông ta không cảm thấy bị lừa 200 tệ là chuyện lớn gì, chẳng qua ông ta sợ vợ ông ta nghe tin tức của con trai, lại chịu đả kích lần nữa.
Hơn nữa cô gái nhỏ trước mắt này nói gì thế?
Cái gì mà gọi điện thoại hỏi mẹ ông ta sẽ biết?
Cô như vậy không phải là hoài nghi mẹ ông ta sao?
Tuy mẹ ông ta không thích ông ta lắm, tương đối thích em trai ông ta hơn.
Ngay cả sau khi vợ ông ta mang thai cũng không tới giúp đỡ một lần, dù vậy mẹ ông ta cũng không làm ra loại chuyện trộm cháu nội mình.
Hơn nữa Dương Dương mất đi xong, bên quê quán vẫn luôn gọi điện tới hỏi, mẹ ông ta còn xoay 2000 tệ cho ông ta, tuy không nhiều lắm nhưng cũng là tình thương của mẹ.
Cho nên Trương Lượng nghe thấy lời Ngu Phán Phán nói thì vô cùng tức giận, người này đúng là ăn không nói có, nói linh tinh!
Quả nhiên đúng là kẻ lừa đảo!
Vương Tú Liên vốn còn chưa hiểu ý của Ngu Phán Phán, vừa nghe thấy lời chồng nói, làm sao vậy?
Chẳng lẽ chuyện này liên quan tới mẹ chồng bà ta?
Nhưng mà bà ta nghĩ mãi không rõ, sao mẹ chồng mình lại đưa cháu nội đi.
Tuy bọn họ không ở cùng nhau, nhưng mẹ chồng không phải là loại người như thế.
Ngay khi bà ta đang suy nghĩ có phải mình đắc tội mẹ chồng chỗ nào không, thì nghe Ngu Phán Phán lạnh lùng nói.
“Không phải mẹ ông, là mẹ bà ấy.”