Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Tìm Bảy Anh Trai

Chương 22: Hôm nay Tống Từ An kiếm tiền gấp ba thường ngày

Tiếp tục ngồi trở lại quầy hàng của mình, cả buổi sáng không ngừng bận rộn.

Hôm nay tuy Ngu Phán Phán khai trương, nhưng ngoại trừ Vương Tú Liên thì không còn ai, cô cũng không nóng vội.

Biết hôm nay không còn ai đến, nên ngồi ở đó tu luyện.

Căn bản không để ý tới ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh.

Đợi đến khi Tống Từ An dọn sạp, dẫn cô trở về.

Hôm nay Tống Từ An kiếm tiền gấp ba thường ngày!

Chuyện này khiến anh vô cùng vui vẻ.

Anh quyết định dẫn Ngu Phán Phán đến tiệm ăn!

Anh xem như nhìn ra được, em gái này nhà mình còn có thể chất chiêu tài.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người lại đến công viên Thanh Sơn từ sớm.

Lúc này mới tới thì thấy có rất nhiều người vây quanh vị trí bọn họ bày sạp, nhìn thấy bọn họ tới đều sôi nổi nhường đường, để bọn họ đi qua.

Nhưng mà ánh mắt bọn họ nhìn Ngu Phán Phán lần này đã không còn giống trước, nhìn thấy bọn họ tới đều sôi nổi nhường đường, để bọn họ đi qua.

Nhưng mà lần này ánh mắt bọn họ nhìn Ngu Phán Phán không còn giống như hôm qua, ngày hôm qua bọn họ đều nghĩ là cô gái nhỏ này chỉ muốn lừa chút tiền, đều chỉ chỉ trỏ trỏ với cô, bảo cô lạc đường thì biết quay lại.

Ai ngờ Vương Tú Liên thật sự đi tìm cô tính mệnh, bọn họ lại cảm thấy cô gái nhỏ này không có lương tâm, cũng nói không ít lời khó nghe với cô.

Cuối cùng nghe như lọt vào trong sương mù, không biết thật giả, nhưng mà hôm nay ánh mắt bọn họ đều thay đổi.

Bởi vì đứa bé nhà Trương Lượng thật sự tìm trở về!

Còn thật sự trùng hợp như vậy, đứa bé kia là bị anh họ của Vương Tú Liên mua đi.

Chuyện này vừa có tin tức lập tức truyền ra, hiện giờ có di động nên tốc độ lan truyền rất nhanh, không lâu sau gần như mọi người hóng dưa đều thấy được, trong lòng đều cảm thấy thỏa mãn.

Lần này thanh danh của Ngu Phán Phán xem như đánh ra, cho nên hôm nay thật sự có những người khác tìm cô đoán mệnh.

Người đầu tiên đoán mệnh là một nữ sinh hơn hai mươi tuổi, để tóc mái, buộc tóc đuôi ngựa cao, thoạt nhìn sạch sẽ lanh lợi, đeo kính đen che hơn nửa gương mặt.

Ngày hôm qua cô ấy cũng ở đây, đương nhiên biết chuyện của Trương gia, không biết là trùng hợp hay nữ sinh này thật sự có bản lĩnh, cô ấy thật sự không có biện pháp nào, gạo nếp đều đã mất tích quá một ngày.

Cô ấy nhắn tin trong nhóm Wechat của tiểu khu, tin nhắn đều như đá chìm đáy biển, không có chút bóng dáng nào.

Sáng sớm hôm nay cô ấy tới công viên Thanh Sơn từ sớm, lòng mang bán tín bán nghi, tính một quẻ.

“Cô gái nhỏ đại sư, chó của tôi mất tích, cô có thể tìm chó giúp tôi không?” Trần Băng Băng đứng trước quầy của Ngu Phán Phán, giọng nói hơi vội vàng, nói xong cô ấy nhìn trên quầy hàng của Ngu Phán Phán, phát hiện không có mã QR.

“Chỉ nhận tiền mặt.” Ngu Phán Phán biết cô ấy đang nhìn gì, trả lời.

Trần Băng Băng vội vàng lật xem túi của mình.

Trợ lý nhỏ Tống Từ An nhìn thoáng qua Ngu Phán Phán trước, sau đó cúi đầu hỏi bên tai cô:

“Có thể tìm không?”