Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Tìm Bảy Anh Trai

Chương 16: Vị trí

Thời gian trôi qua từng ngày, phía bên cục cảnh sát vẫn không có tiến triển gì như cũ, Vương Tú Liên thân là một người mẹ lại bắt đầu không khống chế nổi, bơi vì không chấp nhận được sự thật con trai bị bọn buôn người bắt đi ngay trước mặt mình nên bà ta trực tiếp phát điên, không nhận ra được ai nữa.

Vương Tú Liên không phải người bản địa, chồng của bà ta – Trương Lượng cũng không phải, bọn họ thuê một căn nhà ở bên này, bình thường Trương Lương đi làm, Vương Tú Liên ở nhà phụ trách trông con, giặt giũ và nấu cơm, cuộc sống trôi qua bình đạm nhưng hạnh phúc, bởi vì trong lòng bọn họ đều có đối phương.

Trương Lượng thấu hiểu cho sự vất vả của Vương Tú Liên và Vương Tú Liên cũng ân cần quan tâm chồng, nhưng số phận lại trêu đùa bọn họ, khiến cho gia đình vốn bình đạm nhưng hạnh phúc của bọn họ phải tan nát và ly tán.

Mỗi ngày Trương Lượng vừa phải đi làm vừa phải hỏi thăm về tung tích của Trương Dương Dương, về nhà còn phải chăm sóc Vương Tú Liên, bởi vì bà ta phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn khiến tinh thần hơi thất thường, cho nên ông ta cũng không dám để bà ta ra ngoài.

“Con trai bà vẫn còn sống, vị trí hiện tại của cậu bé ở phía Tây Nam, vùng núi...” Ngu Phán Phán giơ ngón tay tính toán một lúc, rất nhanh đã tính ra được phương vị đại khái nhưng cô bói được đến đây, đột nhiên tay lại dừng lại.

Sắc mặt vẫn bình tĩnh thong dong như cũ nhưng ánh mắt lại hơi mê mang.

Vương Tú Liên nghe được tin con trai mình vẫn còn sống, không biết tại làm sao mà trái tim đang treo lơ lửng chợt rơi về bụng.

Tuy rằng cô gái trước mắt này quá mức trẻ tuổi, thoạt nhìn giống một tên lừa đảo, hơn nữa bộ dáng bấm quẻ cũng quá giả tạo, không khiến người tin phục, nhưng bà ta vẫn tin tưởng một cách khó hiểu.

Bà ta cảm thấy lời cô nói đều là thật cả.

Nghe thấy vị trí của con trai mình, hô hấp của Vương Tú Liên không nhịn được mà dừng lại, nín thở, chỉ sợ bỏ lỡ mất một thông tin quan trọng nào đó, nhưng Ngu Phán Phán nói rồi lại nói, cuối cùng dừng lại.

Điều này khiến cho bà ta hơi sốt ruột, vội hỏi với tốc độ nhanh hơn bình thường gấp đôi: “Đại sư, con trai tôi đang ở đâu?”

Tuy rằng gấp gáp nhưng bà ta vẫn dùng kính ngữ với Ngu Phán Phán, chỉ sợ vì vấn đề thái độ của mình khiến đại sư không giúp nữa.

Vẻ mặt của Ngu Phán Phán không chút dao động, cô lại giơ ngón tay lên tính toán lại sau đó nhìn Vương Tú Liên, sắc mặt hơi kỳ lạ.

Xung quanh có không ít người khịt mũi khinh thường, còn có vài người giễu cợt Ngu Phán Phán bấm ngón tay tính không đủ tiêu chuẩn.

Có điều, Ngu Phán Phán hoàn toàn không để ý đến mấy người này mà nhìn Vương Tú Liên với ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng, cô nói kết quả cho bà ta hay: “Ở nhà chú hoặc nhà bác cả của bà.”

Vương Tú Liên và mọi người: “...”

Nhìn đi, đã bảo cô ta là lừa đảo rồi mà!

Vương Tú Liên nghe thế cũng hoang mang.

Đúng lúc này, người nhà họ Trương chạy vội tới, người tới là chồng của Vương Tú Liên – Trương Lượng.