“Tú Liên!” Trương Lượng vừa nhận được tin tức đã lập tức chạy qua đây, cũng may hôm nay ông ta được nghỉ không cần phải đi làm.
Sau khi đứa con mất tích, hơn một năm nay ông ta sống rất khó khăn, Vương Tú Liên bị đả kích mà phát điên lại càng khiến ông ta lao lực quá độ.
Bình thường ông ta sẽ ngồi uống rượu giải sầu một mình trong đêm, ông ta biết chuyện đứa con mất tích không thể trách vợ mình nhưng vợ lại không nghĩ như thế, cho dù ông ta có chỉ dẫn thế nào cũng vô dụng cả. Ông ta cũng không thể không đi làm, bọn họ vẫn phải sống, từ sau vợ mang thai, bởi vì thai nghén quá nặng nên đã xin thôi việc.
Sau khi đẻ con xong, bà ta vẫn luôn ở nhà trông con, vốn dĩ cuộc sống của gia đình ba người bọn họ trôi qua rất hạnh phúc, nhưng ai có thể ngờ được con trẻ lại mất tích chứ?
Sau khi đứa trẻ mất tích, bởi vì các loại hành vi mà Vương Tú Liên thể hiện ra nên ông ta không dám cho bà ta ra ngoài nữa.
Bình thường ông ta đi làm sẽ khóa ngoài vào, ở nhà có đồ ăn đồ uống, cũng không cần lo vợ sẽ đói bụng.
Ông ta tan làm sẽ vội trở về nhà ngay, vì hôm nay được nghỉ cho nên ông ta không khóa cửa nhà.
Có điều, tối hôm qua vì bàn một hợp đồng, ông ta uống hơi nhiều cho nên buổi sáng cũng không để ý vợ ra ngoài từ lúc nào.
Nghe điện thoại của người quen, ông ta mới vội vàng rời giường chạy tới bên này.
Vương Tú Liên vừa nghe được giọng nói của ông ta, cả người chợt run lên, có hơi sợ hãi ông ta lại định bắt mình về rồi nhốt lại.
Trương Lượng đứng trước mặt bà ta, thấy bà ta không bị thương gì cả mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, người gọi điện thoại chỉ nói vợ ông ta đang ở công viên Thanh Sơn, kêu ông ta tới nhanh một chút vì vợ ông ta sắp bị tên lừa đảo lừa rồi.
Khi ấy ông ta nghe được cuộc gọi này vẫn còn chưa tỉnh rượu, còn tưởng mình đang nằm mơ, nhưng liếc mắt nhìn quanh nhà mới phát hiện ra vợ thật sự không có ở nhà.
Lúc này ông ta mới vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, cũng may nhà trọ của bọn họ cách công viên Thanh Sơn không xa.
“Cô chính là tên lừa đảo?” Trương Lượng thấy vợ mình không sao mới nhìn về phía Ngu Phan Phan chếch ở đối diện với ông ta. Ông ta không ngờ đối phương lại là một cô gái trẻ đầu trọc nên còn sững sờ một lúc, có điều, nghĩ đến đối phương là một tên lừa đảo, giọng điệu của ông ta cũng chẳng tốt được đến đâu.
“Tôi không phải.” Giọng nói trong trẻo của Ngu Phán Phán vang lên.
Bên phía Tống Từ An vốn đang bị vây chật như nêm cối, lúc anh vẽ hoàn toàn tiến vào trạng thái quên mình, không còn hay biết gì về mọi chuyện xung quanh.
Nhưng anh vừa mới kết thúc một tác phẩm xong đã nghe thấy giọng nói truyền tới từ bên cạnh.
Cái quỷ gì vậy, thật sự có người đến tìm con nhỏ đó sao?
Tống Từ An trừng to hai mắt, cũng không muốn vẽ tranh cho người tiếp theo nữa.