Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Tìm Bảy Anh Trai

Chương 15: Mất tích

Bà ta tận mắt nhìn thấy con trai chạy vào trong đám đông, chui vào trong một đám trẻ.

Bên cạnh cậu bé quả thật còn có bạn nhỏ bình thường hay chơi cùng mình, bà ta cũng không nghĩ nhiều bởi vì bọn họ đã từng tới chỗ này rất nhiều lần rồi, trong tiềm thức hoàn toàn không cảm thấy ở chốn đông người như thế sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng số phận lại trêu người như thế, ai có thể ngờ được trong một buổi sáng bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn được lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Rõ ràng đây là một lần ra ngoài rất bình thường.

Vì khát nước nên bà ta cúi đầu uống nước, chỉ trong chớp mắt ấy thôi mà bà ta đã không nhìn thấy con trai mình đâu nữa.

Mới đầu bà ta cho rằng đông người quá nên mình không nhìn thấy, nhưng khi tầm nhìn tìm kiếm lại trong đám đông, lúc ấy bà ta mới phát hiện ra trong lòng mình hơi hoảng hốt, cứ như thể sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.

Tầm nhìn của bà ta vừa nhanh chóng liếc qua đám đông, miệng vừa gọi tên con trai mình, đợi đến khi bà ta chen vào trong đám người để đến chỗ con trai mình vừa đứng chơi lại chỉ nhìn thấy chiếc khăn mùi xoa của thằng bé rơi dưới đất.

Bà ta vội vàng hoảng loạn hỏi người bên cạnh xem có nhìn thấy con trai mình không, nhất là mấy bạn nhỏ của cậu bé.

Có lẽ bộ dáng sốt ruột và giọng điệu của bà ta quá đáng sợ khiến cho vài đứa trẻ sợ hãi khóc toáng lên, phụ huynh nhìn thấy bộ dáng nôn nóng của bà ta cũng không tiện chỉ trích.

Vương Tú Liên đi một vòng hỏi về con trai mình nhưng không một ai nhìn thấy cả.

Có vài người nhìn thấy nói con của bà ta tự chạy ra ngoài.

Lúc này bà ta mới ý thức được đã xảy ra vấn đề bèn gọi điện thoại cho người nhà, kêu bọn họ cùng nhau đi tìm.

Cuối cùng còn báo cảnh sát nhưng mất tích chính là mất tích, nào có dễ tìm về được đến vậy?

Sau khi phía cảnh sát đến nơi cũng hỏi thăm tìm kiếm một vòng tại hiện trường, thông qua điều tra và manh mối tìm được mà đưa ra phán đoán.

Trương Dương Dương đã bị bắt cóc, thậm chí người đã bị di chuyển ra khỏi thành phố Thanh Lâm.

Điều khiến bọn họ bất đắc dĩ nhất là thời gian mai phục của đường dây buôn bán người này rất lâu dài, ít nhất cũng phải hơn mười năm, hơn nữa, bọn họ rất cảnh giác, rất ít khi để lộ ra sự khác thường, điều này khiến cho cảnh sát rất khó bắt được đằng chuôi của bọn họ, cho dù có điều tra từng người một cũng không có được bất cứ manh mối gì.

Hơn nữa, rõ ràng bọn buôn người đã nằm vùng trước, biết chỗ nào có camera nên còn đặc biệt tránh camera đi, cho dù đến chỗ không có cách nào tránh được thì cũng chỉ quay được một bóng lưng, hoàn toàn không thể nhìn thấy chính diện, việc này cũng mang tới độ khó cực cao cho công tác truy bắt tội phạm.