Mọi người vừa nhìn thấy bà ta sắp bị là lập tức không khoanh tay đứng nhìn nữa, có vài người đang vây xem trực tiếp vung chân lên chạy, trở về báo tin cho nhà họ Trương.
Trong đám đông cũng có người không quan tâm sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Vương Tú Liên mà trực tiếp nói với Ngu Phán Phán: “Cô gái, nghe chú khuyên một câu, đừng làm cái trò lừa đảo này nữa, người phụ nữ này là một kẻ đáng thương, cô đừng lừa cô ta!”
Ngu Phán Phán nghe thấy nhưng không để ý.
Cô nhìn về phía khách hàng của mình và bảo: “Gia cảnh của bà khó khăn, từ nhỏ số đã phải cơ cực, là con gái cả trong nhà, sáu năm trước kết hôn, năm năm trước có bầu, đẻ được một đứa con trai, nhưng năm ngoái đứa trẻ đã mất tích.”
Những người khác nhìn thấy cô thật sự nói ra, chỉ cảm thấy công tác chuẩn bị của cô được làm đến nơi đến chốn, có điều, thế này cũng chứng minh sự thiếu đạo đức của cô.
Tiền của người điên mà cũng dám lừa, cũng không sợ bị báo ứng à!
Đợi người nhà họ Trương tới, để xem cô còn dám tiếp tục lừa người nữa hay không?
Vương Tú Liên nghe thế bèn gật đầu, lời cô nói đều đúng hết nên bà ta mới gật đầu, sau đó hỏi với giọng hơi sốt ruột: “Đại sư, cô có biết con trai tôi đang ở đâu không?”
Giọng của bà ta mang theo vẻ mong đợi và khẩn cầu.
Người khác đều nói bà ta điên, bà ta cũng biết chắc là mình bị điên nhưng bà ta thật sự không chịu nổi.
Rõ ràng bà ta chỉ dẫn con ra ngoài chơi một lúc mà sao người lại không thấy đâu nữa?
Trong hơn một năm nay, bà ta đều đang sống trong hối hận và áy náy, vô số lần muốn tìm tới cái chết nhưng bà ta lại không dám, Dương Dương của bà ta vẫn đang đợi bà ta.
“Có sinh thần bát tự và đồ vật bên người của đứa trẻ không?” Giọng điệu của Ngu Phán Phán bình tĩnh, trên người tỏa ra một luồng khí thế không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, cô thản nhiên mở miệng nói.
Từ sau khi con trai mất tích, Vương Tú Liên luôn mang theo khăn mùi xoa của cậu bé, bình thường đều dùng làm kỷ niệm nhưng không ngờ lần này lại có thể dùng đến.
Nghe được lời của Ngu Phán Phán, bà ta không nghĩ ngợi nữa mà trực tiếp lôi chiếc khăn mùi xoa của con trai từ trong túi ra, chiếc khăn mùi xoa này là bảo bối của con trai, lúc ngủ nhất định phải nắm nó mới có thể ngủ được, bằng không sẽ gào khóc không ngừng.
Một ngày nọ, ánh mặt trời rất đẹp, mặt trời hơi ló dạng nhưng lại không quá nắng, cũng không cảm thấy oi ả.
Bà ta dẫn con trai là Trương Dương Dương ra công viên Thanh Sơn chơi, đây không phải là lần đầu tiên họ làm vậy nhưng bà ta không ngờ chỉ một buổi sáng sớm bình thường như thế lại xảy ra chuyện khiến bà ta phải hối hận đến cuối đời.
Gần công viên Thanh Sơn có rất nhiều tiểu khu, người trong tiểu khu cũng thích tới công viên Thanh Sơn tập thể dục, chạy bộ, đi dạo, dắt chó đi dạo gì đó.
Khi ấy có rất nhiều trẻ con ở đó, hoặc nên nói là ngày nào cũng có không ít trẻ con tới công viên Thanh Sơn chơi.