Nhưng rất dễ nhận thấy cô gái trẻ này thật vô tri.
Bọn họ định mở miệng nói này nói kia nhưng chẳng một ai dám lại gần Vương Tú Liên, Vương Tú Liên chính là tên của bà vợ nhà lão Trương.
Từ sau khi đứa con nhà Vương Tú Liên mất tích không tìm được về là cả người bà ta đều điên điên dại dại, ngày nào cũng lang thang ở bên ngoài, nhìn thấy có người đang bế con nhỏ là bà ta lao lên cướp.
Mọi người đều sợ muốn chết, đều không dám dẫn trẻ ra ngoài nữa, cho dù ra ngoài cũng sẽ không dẫn tới công viên Thanh Sơn.
Trước đây cũng có người khuyên bà ta nghĩ thoáng một chút, nhưng vừa nhắc đến chủ đề này là Vương Tú Liên lại bắt đầu phát điên.
Lâu dần cũng không còn ai dám nhắc tới chuyện này nữa.
Người nhà bà ta cũng không dám cho bà ta ra ngoài, hôm nay không biết tại làm sao mà bà ta lại ra ngoài được.
“Con của bà mất tích rồi.”
Mọi người nghe được câu này chỉ cảm thấy thôi xong.
Sợ rằng thân hình gầy yếu của cô gái trẻ trước mặt sắp phải chịu một trận đòn đau rồi, cũng không biết cô có thể chịu được không nữa.
Dù sao thì Vương Tú Liên phát điên cũng rất đáng sợ.
Nhưng điều nằm ngoài dự liệu của mọi người là bà ta không hề phát điên, thậm chí còn không ho he một tiếng nào.
Nếu có người nhìn kỹ vào đôi mắt của bà ta sẽ phát hiện ra trong mắt bà ta lóe lên một tia sáng.
Tia sáng đó chỉ chợt thoáng qua rồi vụt tắt.
Bà ta và Ngu Phán Phán đối diện khoảng vài phút, ngay khi mọi người đang nghi ngờ có phải bà ta đổi tính rồi không thì bà ta lại nhúc nhích.
Xong rồi xong rồi, bà điên này sắp đánh người rồi.
Mọi người lại đồng loạt lùi lại một bước, chừa ra một khoảng đất trống rộng ở chính giữa.
Vừa vặn Vương Tú Liên đứng ở chỗ đó, bà ta nhìn Ngu Phán Phán rồi lại nhìn tờ giấy được trải trước mặt cô.
Tiếp đó, trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, bà ta thò tay vào túi.
Mọi người không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, thôi rồi thôi rồi thôi rồi, bà ta bắt đầu lôi hung khí ra rồi.
Bây giờ bọn họ có nên báo cảnh sát luôn không?
Không đúng, nên gọi 120 trước chứ?
Vương Tú Liên lấy một cục gì đó từ trong túi ra, sau đó ném đến trước mặt Ngu Phán Phán.
Mọi người: Xong rồi…
Hửm? Hình như không đúng, hình như đó không phải hung khí.
Cục giấy bị vò đến nhăn nhúm kia lăn đến trước mặt Ngu Phán Phán, cô cũng không chê bai mà giơ tay cầm lên, mở ra, vậy mà lại là tờ tiền hai trăm đồng.
Chuyện gì thế này?
Vương Tú Liên này nên ném hung khí mới đúng, sao lại ném tiền cho đối phương vậy?
Không phải bà ta thật sự tin lời của cô gái trẻ này đấy chứ?
Bà ta muốn xem bói?
Nếu bà ta thật sự muốn xem bói thì có thể qua một đầu khác của công viên, tìm ông lão kia để bói bộ không tốt hơn hay sao?”
Cần gì phải tìm cô gái trẻ này?