Ngu Phán Phán thật sự không rõ cho lắm, cái giá mà cô đặt ra dựa theo giá thu tiền khi ra ngoài làm pháp sự của sư phụ cô.
Trong đám đông có không ít người chỉ trỏ Ngu Phán Phán, thậm chí còn có người đi lên khuyên cô, kêu cô về trường đi học, tuổi còn nhỏ đừng có ra ngoài lừa đảo hại người.
Ngu Phán Phán nghe hết mấy câu này nhưng cô không buồn để ý, không chỉ không để ý mà còn gõ con cá gỗ ngay trước mặt bọn họ.
Cốc cốc cốc…
Những tiếng vang giòn và ảo diệu truyền ra, không ít người chỉ cảm thấy tâm hồn mình như được tẩy rửa, có vài người trong lòng bức bối cũng dần nhẹ bẫng cùng với tiếng vang của cá gỗ, cả người đều tĩnh lại.
Đã không còn tâm lý nóng nảy như ban nãy nữa.
Ông anh xã hội vừa mới khuyên cô chỉ cảm thấy có một trận gió mát thổi qua, vốn còn đang tức tối vì cô gái trẻ này không chịu nghe lời khuyên, nhưng bây giờ trong lòng lại không còn suy nghĩ gì nữa, ngay cả cơn mệt mỏi khi phải làm việc suốt nhiều ngày cũng tan biến đi hết.
Vừa rồi anh ta định nói gì ấy nhỉ?
Bỏ đi, không quan trọng cho lắm.
Người đông rồi, tuy rằng Ngu Phán Phán vẫn chưa khai trương nhưng Tống Từ An ở bên cạnh cô lại liên tiếp nhận đơn, vẽ hết người này đến người khác.
Tuy rằng anh không biết tại sao hôm nay lại có nhiều người tới tìm mình vẽ tranh như vậy nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến anh!
Lúc này, tâm trạng của anh vừa đau vừa vui.
Cùng với tiếng cá gỗ của Ngu Phán Phán vang lên, cơn đau đã không còn nữa.
Thời gian trôi dần, lúc này đã gần tám giờ sáng.
Ngu Phán Phán vẫn đang chậm rãi gõ con cá gỗ kia, số người trong đám đông không thấy giảm mà ngược lại còn có xu thế tăng lên.
Mặt khác, có vài người nghi ngờ chen vào trong lại không thể chen được ra ngoài.
Tiếng cá gỗ này thật dễ nghe.
Cô gái để đầu trọc kia trông thật mi thanh mục tú!
Cuộc sống thật tươi đẹp làm sao!
Phía bên cô thành thơi chậm rãi, còn Tống Từ An lại hừng hực khí thế.
Không lâu sau, có một người phụ nữ tóc tai rối tung chen từ trong đám đông ra, áo quần của bà ta hơi xốc xếch, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, sau khi bà ta chen vào trong ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ngu Phán Phán.
Vừa vặn đúng lúc Ngu Phán Phán mở mắt.
Những người khác trông thấy là người đàn bà điên này chạy tới bèn nháo nhào lùi lại một bước.
Trời ơi, sao vợ của nhà lão Trương kia lại chạy ra ngoài vậy?
“Con của bà mất tích rồi.”
Ngu Phán Phán vừa dứt lời, đám đông đã ồ lên.
Không ít người mở miệng chửi mắng Ngu Phán Phán ngay tại trận.
Bọn họ đã quen mặt bà vợ nhà lão Trương đến không thể quen hơn được nữa, ai mà chẳng biết con nhà bọn họ đã mất tích rồi chứ?
Bất cứ một người nào có chút tâm nhãn đều sẽ không nói chuyện này ra để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bà ta.