Tống Từ An kinh hãi rớt cằm, lúc ở nhà, Ngu Phán Phán tìm anh hỏi xin giấy và bút, khi ấy anh cũng không biết cô định làm gì.
Nhưng giờ đã rõ rồi.
Cô muốn hãm hại lừa đảo người ta!
Đúng là chuyện mà một người đầu óc không tốt có thể làm ra được.
Có điều, hai trăm!
Cô cũng dám mở miệng quá ha, anh vẽ tranh cho người ta một bức cùng lắm cũng chỉ ba mươi đồng, càng đừng nói còn có bức mười đồng.
Anh muốn nhắc nhở Ngu Phán Phán rằng cô như vậy sẽ bị người đánh đó.
Tống Từ An há miệng định nói gì đó nhưng còn chưa đợi anh kịp mở miệng thì đã có một người đi tới.
Người ta tìm anh vẽ tranh, anh chỉ đành thôi.
Dù sao cô như vậy cũng sẽ không có người nào tìm cô xem bói đâu.
Tống Từ An khẳng định vì thế anh bắt đầu chuyên tâm vẽ tranh.
Quả thật, người bình thường thật sự sẽ không tìm Ngu Phán Phán, có điều, Tống Từ An đã quên mất trên đời này không chỉ có người bình thường.
Bọn họ tới từ lúc năm giờ sáng, trời vừa mới sáng, bây giờ cũng chỉ mới hơn sáu giờ, chính là thời cơ tốt để các ông các bà thức dậy tập thể dục, còn có vài người đi chợ nữa.
Người tới công viên càng ngày càng đông, dần dần, trước sạp hàng của bọn họ đã có không ít người.
Phần lớn người đều tới xem Tống Từ An vẽ tranh.
Tống Từ An không chỉ vẽ đẹp mà vẻ ngoài còn tuấn tú, cho nên cho dù không vẽ thì vẫn có không ít người tới vây xem anh.
Còn có một vài người dừng chân nhìn Ngu Phán Phán, cái đầu trọc ấy quá bắt mắt, hơn nữa, tờ giấy trước mặt cô cũng vô cùng thu hút ánh mắt người nhìn.
Không ít người sáp tới vì tò mò, sau khi nhìn thấy chữ viết trên giấy lại không khỏi tặc lưỡi.
Lừa đảo thời nay đều to gan như vậy sao? Giữa thanh thiên bạch nhật còn định lừa đảo?
Sau khi tầm nhìn dịch lên trông thấy Ngu Phán Phán, bọn họ lại dừng lại, sao còn là một cô gái trẻ vậy? Lại còn là một cô gái trẻ đầu trọc nữa chứ, thoạt nhìn còn rất xinh.
Lại nhìn cách ăn mặc của cô và con cá gỗ được bày ở trước mặt, cho nên cô gái trẻ này là một hòa thượng?
Nhưng sao hòa thượng còn đi bày sạp xem bói vậy? Không phải đạo sĩ với làm việc này thôi sao?
Trong đám đông có người tò mò vì thế bèn hỏi: “Cô gái, cô là hòa thượng sao?”
Ngu Phán Phán lắc đầu.
“Vậy cô gái trẻ, cô là đạo cô sao?”
Ngu Phán Phán gật đầu.
Có người tò mò, có người xem náo nhiệt, bất tri bất giác chỗ này đã có một đám đông tập trung.
Người tới sau nhìn thấy chỗ này đông đúc cũng đi qua xem náo nhiệt, chen vào bên trong.
Người tới rất đông nhưng không có một người nào đi lên xem bói cả.
Bọn họ biết bói toán, một đầu khác của công viên cũng có một ông lão bày sạp xem bói, có điều người ta chỉ lấy một quẻ năm mươi đồng thôi, trong khi cô gái trẻ này vừa mở miệng đã đòi hai trăm, đây không phải là không biết hành nghề hay sao?