Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Tìm Bảy Anh Trai

Chương 10: Lẽ nào anh bị bệnh sao?

Ngu Phán Phán thấy anh nhìn rõ rồi mới thu lại, ánh đèn trong phòng lại sáng lên.

Cuối cùng cũng không biết Tống Từ An có tin hay không, dù sao anh cũng giữ cô ở lại một đêm.

Cơm tối đặt bên ngoài.

Sáng ngày hôm sau, bọn họ lại trở về bệnh viện hôm qua đã đến.

Có điều, lần này là tới làm xét nghiệm DNA.

Ngu Phán Phán không biết tại sao mình đã cho Tống Từ An nhìn thấy tơ huyết thống rồi mà anh vẫn dẫn mình tới đây.

Lẽ nào anh bị bệnh sao?

Nhờ phúc của Tiểu Hổ mà Ngu Phán Phán mới biết được bệnh viện là nơi khám bệnh, hôm qua anh năm nghi ngờ cô bị bệnh nên dẫn cô tới chỗ này.

Nhưng hôm qua bác sĩ nói cô không bị bệnh, hôm nay anh năm lại tới vì vậy chắc là anh năm bị bệnh rồi.

Nghĩ đến đây, Ngu Phán Phán nhíu mày nhìn về phía Tống Từ An, trên gương mặt anh ngoại trừ hơi thiếu khí sắc ra thì cũng không nhìn ra được thứ gì khác.

Lẽ nào có bệnh ẩn mà cô không biết sao?

“Cái đó, Phán Phán…” Anh vốn định kêu cô nhổ một sợi tóc nhưng khi đối diện với đôi mắt vô tội đó của cô, anh chợt dừng lại.

Cô gái trẻ này trọc đầu, lấy đâu ra tóc chứ.

Cuối cùng chỉ có thể lấy máu làm xét nghiệm.

Đối với chuyện lấy máu này, cô gái trẻ lại rất cảnh giác.

Với người tu đạo, máu không thể tùy tiện cho người khác được.

Vẫn là Tống Từ An cực lực giải thích máu này sẽ không rút quá nhiều, cũng sẽ không dùng để làm việc xấu thì cô mới đồng ý.

Giám định DNA cần năm đến bảy ngày làm việc mới có thể cho ra kết quả.

Vậy vấn đề cũng tới rồi đây, bây giờ Ngu Phán Phán không có một xu dính túi, cũng không có chỗ nào để ở, mấy hôm nay cô nên đi đâu?

Tống Từ An đưa ra nghi vấn này, tuy rằng đầu óc của Ngu Phán Phán có vẻ không được hữu dụng cho lắm, nhưng trải qua rất nhiều lần hỏi han, anh vẫn tìm hiểu được một ít tình hình.

Cho nên cũng biết bây giờ cô không có một xu dính túi.

Nhìn cơ thể gầy gò nhỏ bé đó của cô, Tống Từ An lại thở dài một tiếng, không biết tại sao đột nhiên anh có một loại cảm giác như cha già.

Lo quá đi mất.

Cuối cùng, Ngu Phán Phán ngỏ ý muốn ở nhà anh, cô sẽ trả tiền trọ.

Tống Từ An chỉ có thể đồng ý, về phần tiền trọ mà cô nói, anh cũng không để trong lòng.

Trong mấy ngày như vậy, cô có thể đi đâu kiếm được tiền?

Đợi đến ngày hôm sau, anh đã được biết Ngu Phán Phán dự định kiếm tiền kiểu gì rồi.

Công viên Thanh Sơn.

Vẫn là địa điểm quen thuộc, vẫn là cảnh sắc quen thuộc.

Tống Từ An dọn sạp hàng của mình ở bên cạnh xong xuôi mới nhìn về phía Ngu Phán Phán ở bên cạnh.

Vừa nhìn một cái đã suýt chút nữa kinh ngạc rớt cằm.

Chỉ thấy một cô gái trẻ đầu trọc ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế nhỏ, mà chiếc ghế đó rõ ràng hơi giống cái ghế của mình.

Dưới đất lại trải một tờ giấy, bên trên viết mấy con chữ to.

Bày sạp xem bói.

Một quẻ hai trăm đồng.

“!”