Một tiếng sau cô đã đứng trước cửa nhà trọ, sau đó giơ tay gõ cửa.
Tống Từ An vừa mới về nhà giật nảy mình, suýt chút nữa thì lăn từ trên giường xuống.
Chuyện gì thế nhỉ?
Anh không đặt chuyển phát mà.
Anh cũng không có bạn bè gì, rốt cuộc là ai tới tìm anh?
Tống Từ An hơi nghi ngờ và bất an, anh chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi ra cửa xem sao.
Thông qua mắt mèo, anh nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài kia.
Trong lúc nhất thời con ngươi chợt phóng to, sao lại thế này?
Sao cô gái trẻ này lại theo anh đến tận nhà vậy?
Còn nữa, làm sao cô biết anh sống ở chỗ này?
Vốn dĩ Tống Từ An không muốn để ý nhưng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc đó, anh vẫn không nhịn được mà mở cửa, cửa vừa mở là anh đã hơi hối hận rồi.
Rất dễ nhận thấy, anh đã bị cô gái trẻ này đeo bám, mà anh còn mở cửa cho cô, như vậy không phải sẽ càng khiến cô được nước làm tới hơn sao?
Tống Từ An hơi phiền não nhưng bây giờ cửa đã mở ra rồi.
Kẽo kẹt một tiếng.
Ngu Phán Phán đối diện tầm mắt với anh.
Tống Từ An thở dài một tiếng bất đắc dĩ, giọng nói của anh hơi vô lực: “Cô gái, tôi thật sự không phải người quen của cô đâu.”
Sao lại bị cô đeo bám chứ?
Anh cảm thấy chắc là vì mình quá lương thiện chăng.
“Anh có.” Ngu Phán Phán cũng không biết tại sao cho đến tận bây giờ anh vẫn không tin lời cô nói.
Tống Từ An và cô đối diện một lúc cuối cùng vẫn bại trận, anh mở cửa ra cho cô đi vào.
“Cô nói tôi là anh năm của cô vậy cô có bằng chứng gì không?” Tống Từ An đi thẳng vào vấn đề.
Nếu đầu óc của cô gái trẻ này không có vấn đề, đương nhiên, anh cũng không mất trí nhớ, vậy chắc chắn trong này đã có sự hiểu làm nào đó rồi.
Chỉ cần giải quyết hiểu lầm này thì cô gái trẻ chắc hẳn sẽ không còn đeo bám anh nữa?
Không biết tại sao, vừa nghĩ đến chuyện cô gái trẻ này sẽ không đeo bám mình nữa, trong lòng lại cảm thấy hơi mất mác.
Tống Từ An chê trách mình một phen trong lòng, độc thân lâu quá rồi, không phải nhìn thấy một cô gái trẻ miệng còn hôi sữa mà nổi lên ý định đấy chứ?
Anh liếc mắt nhìn cái đầu trọc của đối phương, bất giác rùng mình một cái.
Không thể nào, khẩu vị của anh sẽ không kỳ quái như vậy đâu?
Chẳng trách trước đây…
Dừng, trí tưởng tượng bay xa rồi.
“Bằng chứng?” Từ này đã vượt ra khỏi từ điển của Ngu Phán Phán rồi.
Tống Từ An có lòng tốt giải thích với cô: “Chính là cô chứng minh tôi là anh trai của cô, cô là em gái của tôi như thế nào ấy.”
Lần này thì Ngu Phán Phán đã nghe hiểu.
Chỉ thấy cô giơ tay lên, trước mắt đột nhiên tối sầm.
Tống Từ An sợ đến mức nhảy dựng, má ơi, có quỷ!
Ngay sau đó, anh… thấy quỷ thật.
Chỉ thấy một sợi dây màu đỏ trên người anh nối liền với Ngu Phán Phán ở phía đối diện.
Tống Từ An nuốt nước miếng, có hơi không xác định được người trước mặt này rốt cuộc là người hay quỷ.