Ngón tay của ông ta lướt nhẹ trên bề mặt tờ báo cáo trơn mịn, mỗi một động tác đều lộ rõ vẻ thận trọng và nghiêm túc.
“Báo cáo CT của Ngu Phán Phán rất bình thường.” Cuối cùng bác sĩ mở miệng, trong giọng nói của ông ta tràn đầy vẻ khen ngợi và thoải mái.
Câu nói này giống như gió xuân thổi qua lập tức xua đi không khí âm u trong lòng đám người xung quanh.
Trên gương mặt của chị y tá cũng hiện nụ cười như trút được gánh nặng, trong ánh mắt của cô ta còn lóe lên tia sáng hân hoan.
“Tốt quá rồi, đây đúng là một tin tốt.” Chị y tá kích động nói. Giọng nói của cô ta tràn ngập niềm vui và sự sung sướиɠ, cứ như thể tin tức này đã mang tới hy vọng và sức mạnh vô tận cho cô ta vậy.
Ở bệnh viện, cô ta đã từng thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, vừa rồi trông thấy cô gái trẻ kia, cô ta còn cảm thấy đáng thương, cộng thêm Tống Từ An đi bên cạnh, tuy rằng ăn vận bình thường nhưng không có cách nào che giấu được dáng vẻ đẹp trai đó của anh, cho nên cô ta mới chạy thêm một chuyến này.
Biết được chỉ là sợ bóng sợ gió, cô ta nhìn về phía Tống Từ An và nói: “Em gái anh không sao, không cần lo đâu.”
Về phần tại sao anh ta lại cảm thấy bọn họ là anh em là vì cô ta đã nghe thấy Ngu Phán Phán gọi anh là anh năm.
Tống Từ An: “…”
Nhìn bộ dạng của bác sĩ và y tá, nếu như anh nghi ngờ bản báo cáo này có vấn đề chắc sẽ bị đuổi ra ngoài mất?
Cuối cùng, anh chỉ có thể lủi thủi dẫn Ngu Phán Phán đi ra ngoài.
Tiền đã tiêu rồi nhưng hình như không có tác dụng gì cả.
Rột rột!
Không biết là bụng của ai kêu nữa.
Tống Từ An hít một hơi thật sâu: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Anh dẫn Ngu Phán Phán đi đến một quán mì ở gần đó, gọi một bát mì thịt cho cô, còn mình chỉ gọi mì chay.
Ngu Phán Phán nhìn nhưng cũng không nói gì cả, đương nhiên cô không hiểu mấy nhân tình thế thái này mà chỉ nghĩ Tống Từ An không thích ăn thịt cho nên mới không gọi.
Mì được bưng lên, cô chậm rãi ăn mì, thẳng cho đến khi mì sắp nguội mới tăng tốc độ ăn lên.
Một bát mì thịt vào bụng chỉ cảm thấy bụng ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Tống Từ An cũng húp nốt một hớp canh cuối cùng, anh rút giấy ăn bên cạnh lau miệng mình.
Nhìn Ngu Phán Phán ngồi đối diện, anh mở miệng nói: “Tuy tôi không biết tại sao cô lại đi theo tôi nhưng cô cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi không có tiền cho nên lát nữa cô nên đi đâu thì đi đi.”
Nói xong, anh lại bổ sung: “Đừng đi theo tôi.”
Dứt lời, Tống Từ An trả tiền rồi bước nhanh đi.
Ngu Phán Phán nhìn ra được anh không muốn mình đi theo nên cũng không theo thật.
Bước ra khỏi quán mì, mặt trời bên ngoài treo tít trên bầu trời cao cao, rất nắng.
Có điều, Ngu Phán Phán cũng không để ý cho lắm, cô bói phương vị rồi lại bắt đầu bước đi.