Biết được chuyện này, anh lại liên tưởng đến Tống Từ An, sắc mặt lại trở nên nghiêm túc.
Anh ta cũng biết bây giờ có không ít người bị hãm hại lừa gạt, tuy rằng cô gái trước mặt này thoạt nhìn không giống kiểu người đó nhưng sự việc cũng không thể khẳng định nhanh quá được, tất cả đều có khả năng.
Nói không chừng tất cả mọi thứ hiện có của cô đều là cô ngụy tạo ra cả.
Nghĩ đến đây, anh ta lại mở miệng hỏi: “Cô không ngoan ngoãn ở đạo quan mà xuống núi làm gì vậy?” Hơn nữa còn xuyên qua một tỉnh nữa, đồng chí cảnh sát càng ngày càng cảm thấy cô có khả năng là tội phạm lừa đảo.
Từ tướng mặt của anh ta, cô biết được anh ta không hề tin mình nhưng trong đáy mắt của anh ta lại lộ ra vẻ cảnh giác, cô cũng không hiểu được tại sao lại như vậy.
“Tìm người thân.” Ngu Phán Phán đáp.
“Anh ta?” Đồng chí cảnh sát chỉ vào người đang bám vào khung cửa nghe trộm.
Tống Từ An cũng không ngờ mình lại bị bắt quả tang ngay tại trận, vẻ mặt hơi bối rối.
Ngu Phán Phán liếc mắt nhìn anh sau đó gật đầu đáp: “Anh ấy là một.”
Tống Từ An trừng to mắt: Không phải chứ, cô thật sự không phải đang chửi tôi đấy chứ?
Hai đồng chí cảnh sát có mặt tại hiện trường: “…”
Không biết tại sao, rõ ràng là hỏi đáp nhưng bọn họ lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Không phải cô gái trước mặt này đã động tay động chân gì đó rồi đấy chứ?
Trong đầu đồng chí cảnh sát hiện ra suy nghĩ này sau đó lập tức bị anh ta hất mạnh đi.
Anh ta thì thầm trong lòng, không được mê tín phong kiến! Không được mê tín phong kiến! Không được mê tín phong kiến!
Anh ta lại nói với vẻ nghiêm túc: “Ngu Phán Phán! Mời cô phối hợp với chúng tôi điều tra!”
Ngu Phán Phán nghiêng đầu, cô cảm thấy mình đã rất phối hợp rồi đấy chứ, tại sao chú cảnh sát lại tức giận như vậy?
Đồng chí cảnh sát đối diện với đôi mắt to đầy vô tội của cô, trong lòng lại bại trận.
Vốn còn định tìm người nhà cho cô nhưng cuối cùng phát hiện ra mấy hôm trước, lão đạo sĩ nhận nuôi cô đã qua đời, cảnh sát thật sự hơi cạn lời.
Lại qua một tiếng nữa, trong bệnh viện, Tống Từ An cảm thấy thời gian dường như bị kéo dài ra, mỗi một giây đều tràn ngập sự mong chờ và lo lắng đối với kết quả chưa biết.
Có trời mới biết tại sao anh phải tốn nửa tháng “tiền lương” của mình để đi làm kiểm tra não bộ cho cô gái trước mặt kia.
Thậm chí anh còn nghi ngờ mình bị tên đầu trọc này lây bệnh về não.
Có điều, đằng nào cũng làm rồi, chỉ có thể đợi thôi.
“Đây là CT đầu của Ngu Phán Phán.” Giọng của chị y tá phá vỡ sự im lặng trong hành lang, cô ta đưa bản báo cáo chứa thông tin quan trọng đó vào tay bác sĩ.
Ánh mắt của Tống Từ An nhìn theo động tác của cô ta, xoay về hướng bác sĩ.
Bác sĩ cầm lấy báo cáo, ánh mắt của ông ta lập tức trở nên chuyên tâm và sâu xa.
Ông ta đẩy gọng kính, dường như muốn thông qua mắt kính dày cộp đó để nhìn thấu thế giới đằng sau tấm CT mỏng dính kia.