Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Tìm Bảy Anh Trai

Chương 6: Có chuyện gì

“Tôi chính là đứa con được cha mẹ tôi sinh ra chứ không phải bị bắt cóc.” Tuy rằng nhà anh rất nghèo, cha mẹ anh cũng thích em trai hơn nhưng đây cũng không phải lý do để anh không nhận người nhà mình.

Về phần một điều cuối cùng mà cô nói, Tống Từ An bất đắc dĩ đỡ trán: “Còn cả năm năm trước nữa, tôi quả thật đã rời khỏi nhà nhưng đó là vì tôi đã lên đại học, cho nên mới phải ra ngoài, chứ không phải chạy trốn như cô bảo.”

Ngu Phán Phán yên lặng nghe anh nói xong, sau đó lắc đầu: “Không đúng không đúng, anh nói không đúng gì cả.”

Tống Tử An: “…”

Anh thật sự rất bất đắc dĩ, nhìn cô gái trẻ ở lỳ không chịu đi trước mặt này cũng biết hôm nay không có cách nào làm ăn được nữa, trông bộ dáng của đối phương nói không chừng vừa mới trốn từ bệnh viện ra.

Hai mươi phút sau.

Cục cảnh sát phân khu Sơn Đông, thành phố Thanh Lâm.

“Có chuyện gì?” Đồng chí cảnh sát tiếp đón bọn họ bắt đầu hỏi.

Tống Từ An kể lại hai năm rõ mười quá trình sự việc, cuối cùng khẩn cầu đồng chí cảnh sát tìm người nhà giúp cô gái trẻ kia.

Sau khi viên cảnh sát tìm hiểu xong lại đi vào phòng tiếp dân, bên trong, Ngu Phán Phán ngồi rất thẳng người, trước mặt cô đặt một cốc nước trắng, cô hơi khát nên cầm lên nhấp môi.

Về phần bên ngoài, cô cũng đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của Tống Từ An và viên cảnh sát, bây giờ cũng biết anh năm không hề tin lời mình nói.

Nhìn người mặc đồng phục trước mặt, cô vẫn hơi kính trọng, bởi vì trên người đối phương tỏa ra khí tức chính nghĩa, còn có chút công đức trên người.

“Cô gái trẻ, nhà cô ở đâu?” Đồng chí cảnh sát ngồi xuống đối diện với Ngu Phán Phán, hỏi cô với vẻ mặt ôn hòa.

Bên cạnh anh ta còn có một cảnh sát nữ khác đang làm ghi chép.

Mà Tống Từ An lại đang bám vào cửa chính nghe trộm.

“Thanh Nguyên Quan, núi Ngô Đồng.”

Viên cảnh sát hỏi chuyện và nữ cảnh sát làm ghi chép đưa mắt nhìn nhau, không xác định được cô gái trước mặt này đang nói thật hay nói dối nữa, dù sao thì ban nãy Tống Từ An cũng đã nói đầu óc của cô không được tốt cho lắm, khiến cho anh ta cũng có một loại ảo giác như vậy.

Đồng chí cảnh sát lại hỏi: “Vậy cô có căn cước công dân không?”

Ngu Phán Phán nghe thế bèn mở túi xách đằng sau của mình ra.

Vừa mở ra, viên cảnh sát đối diện lập tức nhảy bắn lên, nhìn cô với vẻ mặt kinh hoàng.

Ngu Phán Phán dường như không phát hiện ra mà vẫn tiếp tục lục tìm căn cước công dân của mình.

Cuối cùng cũng phát hiện ra nó ở trong góc túi, cô lấy nó ra đưa cho đối phương.

Viên cảnh sát kiểm tra kỹ càng, sau đó lại nhìn cô đầy nghi ngờ, mười chín tuổi?

Sao trông cứ như trẻ vị thành niên vậy?

Anh ta lại dùng máy tính tìm kiếm, phát hiện ra thông tin không có sai sót.

Cô gái này nói đều là sự thật cả.

Đồng chí cảnh sát hơi hoảng hốt cho nên cô gái trước mặt này không phải người bệnh tâm thần, cũng không phải một hòa thượng mà là một tiểu đạo sĩ?