BL Trường Nam Sinh Quý Tộc, Nhưng Là Bác Sĩ Trường Học Thẳng Nam Qua Đường

Chương 10

Có lẽ là thái độ dễ gần của người đàn ông trước mặt khiến Bạch Tô buông lỏng cảnh giác, anh không có nhiều đề phòng: “Anh có chào hỏi mỗi bác sĩ mới đến đây như vậy không? Theo tôi biết, bác sĩ bị đuổi trước tôi vừa mới rời đi không lâu.”

Bạch Tô hiểu bản thân không nên nói những lời này với người mới quen, nhưng lúc này anh thật sự rất khó chịu.

Bạch Tô nghĩ rằng các giáo viên trong trường đều biết vị trí bác sĩ ở phòng y tế có tính luân chuyển cao như thế nào, nên anh thật sự không thể cười chào người đàn ông đẹp trai trước mặt.

Nghe thấy lời này, Văn Hành Dữ để lộ vẻ đã hiểu: “Cậu nghe nói rồi à? Đúng là vậy.”

Bạch Tô mệt mỏi: “Xin lỗi, tâm trạng tôi bây giờ rất tệ, để hôm khác tôi đến khoa chiến đấu chính thức làm quen với anh được không, hôm nay thì…”

“Tôi có cách.” Văn Hành Dữ ngắt lời Bạch Tô.

Hắn muốn làm rõ sự thật về pheromone này, thì nhất định phải tìm manh mối từ chính bản thân Bạch Tô.

Nếu để mặc Bạch Tô bị nhà trường sa thải, có lẽ sau này hắn sẽ không bao giờ gặp được người thứ hai có thể khiến hắn ngửi thấy pheromone.

Đã rất lâu rồi hắn không ngửi thấy mùi pheromone nào, giống như người đang chìm dưới nước bỗng vớ được khúc gỗ, không muốn buông tay.

“Cách gì?” Bạch Tô ngẩng đầu nhìn hắn.

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên vang lên một loạt tiếng động hỗn loạn hoảng loạn, cắt ngang cuộc đối thoại của cả hai: “Có ai ở phòng y tế không?”

Văn Hành Dữ vừa nghe giọng đã nhận ra mấy nam nữ sinh này đều là sinh viên khoa chiến đấu do hắn phụ trách, toàn là năm hai.

Bạch Tô nhanh chân bước đến cửa đáp: “Chuyện gì thế?”

Khi anh ngẩng đầu, một thanh niên toàn thân nhuốm máu đã được một nhóm người dìu vào hành lang trước phòng y tế: “Sao lại bị thương thế này?”

Thanh niên đó có khuôn mặt tuấn tú như ngọc, nhưng trên vẻ đẹp lại mang theo nét lạnh lùng như băng.

Áo sơ mi trắng rách vài chỗ, nhuốm máu, trang phục tuy giản dị nhưng đều là hàng may đo thủ công cao cấp.

Cô gái dìu cậu nghe thấy câu hỏi này thì tỏ vẻ khó xử: “Khụ, bác sĩ, sáng nay tụi em luyện tập cận chiến, vũ khí của hai cậu ấy đều hơi nguy hiểm, đánh nhau nên không kịp thu tay lại...”

Mặc dù cô gái nói vậy, nhưng chỉ cần nhìn qua vẻ ngoài của nam sinh áo sơ mi trắng, Bạch Tô đã biết cậu ta chắc chắn là nhân vật chính.

Còn vết thương trên người thì chắc chắn cũng không đơn giản như vậy.

Không chừng người làm cậu ta bị thương chính là CP của cậu ta.

Đừng hỏi tại sao Bạch Tô lại thành thạo như thế, hỏi là do đã ở thế giới này nhiều năm, hình thành phản xạ có điều kiện trong việc phân tích và phán đoán.

Ngay lúc này, phía sau cột đá cẩm thạch ở hành lang ngoài phòng y tế lại đột nhiên có một người bước ra: “Tôi bảo sao không thấy học bá đâu, thì ra là đến phòng y tế. Vết thương nhỏ thế này mà không xử lý kịp thời, chắc sắp tự lành luôn rồi nhỉ.”

Giọng người đàn ông trầm ấm, nhưng ngữ điệu lại đầy mỉa mai.

Cô gái dìu nam sinh áo trắng tỏ ra sốt ruột: “Lăng Nại, cậu đã đánh thương bạn học Chung Ly Diệu rồi, sao còn gây thêm rắc rối!”

Bạch Tô quay đầu, ngay lập tức xác định được nam sinh vừa bước ra từ phía sau cây cột chính là CP của áo sơ mi trắng.

Nguyên nhân rất đơn giản, người này vừa mở miệng, ánh mắt áo sơ mi trắng liền dán chặt vào hắn, như thể cả thế giới chỉ còn mỗi hắn.

Khoan đã.

Bạch Tô nhanh trí suy nghĩ: Đây chẳng phải là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết BL khác mà em gái anh từng đọc sao?

Lăng Nại và Chung Ly Diệu là cặp đôi trong một câu chuyện song Alpha cường cường, từ đầu vốn đối địch, sau khi đánh nhau mới bắt đầu khâm phục, rồi dần dần sinh tình trong quá trình thực hiện nhiệm vụ chung, cuối cùng kết duyên cả đời.

Toàn bộ quá trình vô cùng lãng mạn, đến mức tai Bạch Tô nghe em gái kể mà sắp chai lì.

Lúc đó, anh nghe em gái mô tả hai nhân vật chính đẹp trai thế nào, trong lòng nghĩ họ có thể đẹp được đến đâu.

Hôm nay nhìn kỹ, quả thật là đẹp trai.