Nhưng trùng hợp như vậy, khiến Bạch Tô không khỏi lo lắng: Trường nam sinh quý tộc này, chẳng lẽ là nơi kết hợp vô số câu chuyện BL máu chó thành một đại tiệc BL?
“Nếu không phải cậu ta vô dụng, làm sao bị tôi đánh thương?” Lăng Nại không những không phủ nhận “hành động ác ý” của mình, mà còn nhân cơ hội chế nhạo nam sinh áo trắng.
Chung Ly Diệu cười lạnh, vẻ mặt vốn nho nhã nay thêm vài phần ngạo mạn: “Tôi thấy, người bị thương nặng hơn e là còn có người khác.”
Lăng Nại mỉa mai nhìn những người vây quanh Chung Ly Diệu ân cần hỏi han: “Dù sao tôi cũng không vì vết thương nhỏ thế này mà để người khác dìu đến phòng y tế.”
“Tôi biết cậu còn muốn tiếp tục đánh, tôi tiếp chiêu.” Chung Ly Diệu cuối cùng cũng nói ra câu mà Lăng Nại luôn mong đợi.
Chiến thuật khích tướng, thành công rồi.
Chung Ly Diệu quay sang nhìn những người bạn học đang quan tâm đến mình: “Xin lỗi, mọi người về trước đi, đã phiền mọi người một chuyến rồi, tôi không sao.”
“Sao mà được chứ!” Nam sinh bên cạnh vừa kiểm tra vết thương của Chung Ly Diệu, vết thương rất sâu, đến giờ vẫn còn chảy máu, hoàn toàn không phải như Chung Ly Diệu nói là “không sao”.
“Được rồi, để tôi xử lý.” Một giọng nam hơi lười biếng truyền ra từ phòng y tế.
Mấy thiếu niên sau khi nhận ra giọng nói này liền trợn to mắt nhìn về phía cửa phòng y tế. Khi thấy người đàn ông cao lớn bước ra, mái tóc gần như chạm vào khung cửa, họ liền cung kính chào: “Anh Văn.”
Văn Hành Dữ lười biếng quét mắt nhìn tình trạng thương tích của Lăng Nại và Chung Ly Diệu, rồi dặn dò: “Mấy đứa về đi, nửa tháng không quản lớp mấy đứa, toàn gây chuyện cho tôi.”
Mười phút sau.
Chung Ly Diệu cử động bả vai đã được băng bó, có chút gượng gạo nói lời cảm ơn với Bạch Tô: “Bác sĩ Bạch, cảm ơn anh.”
Thiếu niên dáng vẻ trầm ổn, dù bả vai và cánh tay quấn băng, vẫn toát lên khí chất thanh tao và nhã nhặn.
“Không có gì.” Bạch Tô đang dùng thiết bị kiểm tra cơ thể Lăng Nại, đôi găng tay lần lượt ấn lên l*иg ngực trắng trẻo của hắn ta.
Nhìn bề ngoài thì không thấy vấn đề gì, nhưng câu nói “người bị thương nặng hơn là người khác” của Chung Ly Diệu khiến Bạch Tô không yên tâm về tình trạng của Lăng Nại.
Nhưng Bạch Tô đang tập trung kiểm tra, không để ý đến đó là thiếu niên đầu đinh có vết sẹo ngang lông mày đã sớm đỏ tai, chiếc khuyên tai bạc trên dái tai cũng vì cơ thể hắn ta run rẩy mà lấp lánh ánh sáng.
Lăng Nại chưa từng biết, thì ra Beta cũng có thể xinh đẹp đến vậy.
Vị bác sĩ trẻ tuổi trước mắt có đôi mắt to sáng ngời, làn da trắng mịn như sứ tinh xảo nhất, gần như trong suốt, dường như có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt bên dưới.
Trên gò má hơi ửng hồng, vầng trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng, đôi môi như cánh hoa mang sắc hồng nhạt.
Đẹp như một bức tượng điêu khắc tinh xảo, hoàn toàn đạt đến đẳng cấp nghệ thuật.
Không liên quan đến bản năng nguyên thủy, không liên quan đến hấp dẫn pheromone, chỉ đơn thuần khiến người ta nhìn mà nảy sinh cảm giác trân quý.
Chỉ là một tác phẩm nghệ thuật như vậy lại có nhiệt độ, có cử động, giờ phút này còn nhìn hắn ta bằng ánh mắt quan tâm như một người anh trai.
Văn Hành Dữ khoanh tay, tựa vào tường cạnh cửa, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Vì sao đánh nhau?”
Lăng Nại hừ lạnh: “Nhìn cậu ta ngứa mắt thôi, đồ giả tạo.”
Hai người có khí chất hoàn toàn trái ngược, vẻ ngoài của Lăng Nại mang đậm chất lưu manh, đôi môi mỏng trông có vẻ đa tình, ngay cả khi nói chuyện cũng có vẻ kiêu ngạo bất cần.
Bạch Tô: “...” Một kẻ giả tạo à, đóa hoa cao lãnh này có nằm mơ cũng không ngờ mình lại bị mắng thế này nhỉ!
Chung Ly Diệu vốn luôn giữ vẻ mặt bình thản, cả người như pho tượng không vui không giận, nhưng sau câu nói này của Lăng Nại, cậu ta đột nhiên bật cười một tiếng.
Một tiếng cười ngắn ngủi, không rõ ý nghĩa.
Khi kiểm tra đến vùng cổ, Bạch Tô mới phát hiện sau gáy của Lăng Nại có một mảng sưng đỏ lớn, như thể bị thứ gì đó cắn mạnh một cái.
Bạch Tô nhíu mày, lúc còn đi học, anh dường như chỉ thấy tình trạng này trong các ca điều trị tuyến thể của Omega.