BL Trường Nam Sinh Quý Tộc, Nhưng Là Bác Sĩ Trường Học Thẳng Nam Qua Đường

Chương 9

Đúng vậy, làm sao anh không nghĩ ra chứ? Phòng y tế trong trường thế này đúng là nơi xảy ra đủ chuyện trong các tiểu thuyết mà!

Cuộc đối thoại vẫn tiếp tục.

“Bây giờ quản lý ký túc xá đã được thay thế bằng robot làm việc rồi, chắc là vì ban lãnh đạo nhà trường nhận thấy tính luân chuyển của nhân viên thật sự quá cao.”

“Đúng thế, những chuyện như thế này ở trường nam sinh thì nhiều lắm, muốn quản được đám trẻ tuổi đang phấn khích đó, nói thì dễ mà làm thì khó.”

“Ai mà không nghĩ vậy? Nhà trường không dám đắc tội với những học sinh này, chỉ có thể trút giận lên giáo viên thôi.”

Bạch Tô nhìn vào chiếc đĩa trước mặt, nơi đặt chiếc đùi vịt Orléans và những chiếc bánh bao Thượng Hải hấp dẫn, nhưng cảm giác thèm ăn của anh đã biến mất từ lâu.

Anh hiểu rằng, bản thân không thể ngăn được những học sinh có xuất thân không tầm thường làm gì trong phòng y tế, cũng không thể thoát khỏi việc bị trừng phạt khi trường điều tra đến những người này.

Suy cho cùng, đúng như thầy giáo vừa rồi đã nói, những học sinh này, đặc biệt là nhân vật chính, đều có quan hệ mật thiết với ban quản trị trường học. Đắc tội với họ, khả năng bị sa thải là rất cao.

Nhưng ngay cả khi anh không làm gì, anh vẫn sẽ bị nhà trường xử phạt vì thiếu trách nhiệm.

Điều này với anh mà nói, chính là một con đường chết.

Bạch Tô cảm thấy mình giống như một tên hề.

Là một Beta – loại người vừa tầm thường vừa dư thừa nhất trong thế giới này – Bạch Tô cảm thấy mình không có điểm gì vượt trội.

Những Omega với số lượng hiếm hoi có khả năng tỏa ra pheromone để xoa dịu Alpha, được cả Liên bang xem như bảo vật. Trong khi đó, Alpha sở hữu thể chất, khả năng vận động vượt trội cùng khả năng tiết pheromone để áp chế người khác, vì sự ưu việt toàn diện mà chiếm lĩnh vị trí thượng tầng của xã hội.

Alpha và Omega, tự nhiên đã thuộc về tầng lớp thượng lưu, giống như chữ “quý tộc” của ngôi trường này cùng đặc tính của học sinh bên trong vậy.

Vậy mà giờ đây, có người nói với anh rằng, anh không những phải chứng kiến cảnh AO liếc mắt đưa tình hằng ngày, trở thành một phần trong màn chơi của họ, mà còn bị nhà trường giận cá chém thớt, trực tiếp đuổi việc.

Bữa cơm đã mất ngon, đồ uống cũng không còn hấp dẫn nữa. Bạch Tô thất thểu trở lại phòng y tế, nhưng lại thấy một người đàn ông mặc đồ đen cao lớn đứng trước cửa.

Thấy anh đi tới, người kia giơ tay vẫy, nụ cười trên mặt trông rất thân thiện: “Chào anh, tôi là giáo viên khoa chiến đấu, tên Văn Hành Dữ. Nghe nói anh sẽ luân chuyển sang khoa chiến đấu trong một thời gian, nên tôi đến chào hỏi trước.”

“Chào anh.” Bạch Tô gượng cười: “Vào ngồi đi.”

Trong phòng y tế không một bóng người, cả hai ngồi xuống bên bàn ở gần cửa.

“Sau này sẽ là đồng nghiệp, thêm WeChat nhé.” Văn Hành Dữ đưa tay ra, ý muốn bắt tay với Bạch Tô.

Thật dễ chịu.

Cảm giác giống như đang ở trong rừng sâu, mùi đất ẩm và cỏ cây hòa quyện, vừa tươi mới vừa dịu dàng.

Trong quá trình Bạch Tô tiến lại gần tháp chuông, mùi hương mà Văn Hành Dữ cảm nhận được càng trở nên rõ ràng hơn.

Đó không phải là hương hoa nồng nàn, cũng không phải mùi mang tính áp chế, chỉ nhàn nhạt thôi, nhưng như chiếc lông vũ lướt qua trái tim, khiến Văn Hành Dữ thấy ngực nóng bừng.

Nghe nói khi Alpha bị một Omega nào đó hấp dẫn, họ sẽ tự nhiên ngửi thấy mùi pheromone của đối phương và bị mê hoặc.

Thế nhưng thanh niên xinh đẹp trước mặt hắn, hoàn toàn không phải là Omega.

Người đàn ông này, trắng trẻo mà gầy gò, thậm chí không phải Alpha, mà là một Beta không thể phóng thích pheromone.

Mặc dù bề ngoài Văn Hành Dữ vẫn trôi chảy nói những lời đã chuẩn bị sẵn, trong lòng hắn lại tràn đầy nghi hoặc.

Chưa từng có bác sĩ nào nói với hắn rằng tổn thương tuyến thể có thể khiến hắn sinh ra ảo giác rằng Beta cũng rất thơm.

Dáng người cao lớn của Văn Hành Dữ tự nhiên đã mang áp lực, nhưng nụ cười chân thành và đôi mắt đào hoa sáng rỡ lại làm giảm đi sự xâm lược từ thân hình và đường nét sắc bén của hắn.