Vừa nghe có vật chứng, trong đường đường lập tức im phăng phắc.
“Trình lên.”
Một nha dịch mang chiếc hộp nhỏ trong tay Thu Hằng dâng lên cho Kinh Thiên phủ doãn, mở ra thấy bên trong có lớp vải mềm bảo vệ, là một chiếc ngọc bội.
Ngọc rất đẹp, điêu khắc lại càng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là tác phẩm từ tay danh gia. Loại ngọc bội như vậy không phải người thường có thể sở hữu.
Trên ngọc bội có khắc hai chữ: “Thừa Vân”.
“Ngọc bội này là do người đâm vào cha nuôi tiểu nữ đánh rơi, mong đại nhân minh xét thân phận chủ nhân.”
Kinh Thiên phủ doãn chỉ vào ngọc bội hỏi Hàn Tử Hằng: “Hàn công tử nhận ra ngọc bội này chứ?”
Sắc mặt Hàn Tử Hằng lập tức thay đổi.
Người kinh thành rất chú trọng phong nhã, mà đồ phong nhã thì lại càng chú trọng đến lai lịch. Các đại gia về hương đạo, trà đạo, thư pháp... đều không phải người vô danh.
Chiếc ngọc bội này là do một đại sư điêu khắc nổi tiếng chế tác, những kẻ có chút nội tình trong kinh đều có thể nhận ra tay nghề của vị đại sư đó. Hơn nữa, hai chữ “Thừa Vân” trên ngọc là hiệu xưng hắn tự đặt cho mình.
Nhưng nếu cứ thế mà thừa nhận, hắn thật sự không cam lòng.
Hàn Tử Hằng còn định mạnh miệng chối cãi, thì Chỉ huy sứ tiền điện – Hàn Vũ – bước lên xem ngọc bội, rồi hổ thẹn chắp tay: “Đúng là ngọc bội của khuyển tử.”
“Cha!” Hàn Tử Hằng không thể tin nổi.
Hàn Vũ giơ tay tát cho Hàn Tử Hằng một cái: “Thằng khốn! Còn không mau khai thật!”
Hàn Tử Hằng sững người, dưới ánh mắt nghiêm khắc của phụ thân, cúi đầu: “Hôm đó chúng ta vội trở về thành, không cẩn thận đυ.ng phải một người... nhưng con không biết người đó đã chết.”
Câu nói nhẹ hều như đang phủi trách nhiệm khiến Thu Hằng nhìn hắn chằm chằm.
“Hàn công tử cưỡi ngựa đâm ngã người khác mà không xuống xem xét? Xem ra mạng dân thường trong mắt công tử chẳng khác gì cỏ rác.”
“Con nha đầu này dám vu khống ta? Ta có việc gấp!” Hàn Tử Hằng trừng mắt với Thu Hằng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Một đứa tiện nhân từ thôn quê dám cáo buộc hắn, khiến hắn trở thành trò cười cho thiên hạ. Hắn nhất định sẽ khiến nàng sống không bằng chết!
“Hàn công tử có chuyện gì gấp?” Kinh Thiên phủ doãn hỏi.
“Ta—” Hàn Tử Hằng nhận được ánh mắt ra hiệu từ Hàn Vũ, lập tức nói, “Ta thấy không khỏe, vội về thành chữa trị.”
Hàn Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Với sự can dự của Hoàng Thành Ty cùng ngọc bội của con trai, phủ nhận không còn khả năng. Vậy thì chỉ còn cách cố gắng giảm nhẹ hình phạt.
Theo luật Đại Hạ, cưỡi ngựa đâm người gây chết là tội “xa mã thương sát”. Nhưng nếu vì bệnh tật mà đâm người trên đường thì có thể giảm nhẹ hình phạt rất nhiều.
“Vậy sao—” Kinh Thiên phủ doãn trầm ngâm.
Thu Hằng nhận ra thái độ thiên vị của ông ta với Hàn Tử Hằng, trong lòng lạnh đi một tầng.
Ngay cả khi đã có Hoàng Thành Ty can thiệp mà vẫn như vậy, đủ thấy nếu chỉ có một mình nàng thì sẽ ra sao.
“Đại nhân, tiểu nữ mới vào kinh ngày thứ hai, cùng tổ mẫu ra ngoài thì bị Hàn công tử cưỡi ngựa nhanh làm lật xe ngựa. Có thể thấy việc Hàn công tử phi ngựa giữa phố xá là chuyện thường, cái cớ bị bệnh chỉ là ngụy biện mà thôi.”
“Hôm đó ta quả thực không khỏe, cô nói ta nói dối, vậy cô có chứng cứ không?” Hàn Tử Hằng cười lạnh.
“Chữa bệnh hỏi thầy, người khám là ai?”
“Là đại phu ở huyện Tùy Vân, ta đâu có nhớ tên.”
“Khụ khụ.” Kinh Thiên phủ doãn lên tiếng, “Hai bên đều có lời khai riêng, bản quan sẽ cử người đến huyện Tùy Vân điều tra, sau đó mới phán quyết. Hai vị có ý kiến gì không?”
Hàn Tử Hằng không để tâm: “Đại nhân muốn điều tra thì cứ điều tra.”
“Tiểu nữ không có ý kiến.”
Thu Hằng hiểu rõ, đến lúc này cái gọi là điều tra chính là sự đấu đá giữa Tả thừa tướng và Hàn Vũ. Tội “xa mã thương sát” có thể xét nhẹ thành “cố ý gây thương tích” hoặc “sơ ý gây thương tích”, thậm chí chỉ cần nộp tiền chuộc.
Nàng muốn tận mắt nhìn xem, kết cục sẽ là gì.
Rời khỏi công đường, Thu Hằng liếc nhìn Vĩnh Thanh bá đang đuổi theo Hàn Vũ, rồi lên xe ngựa do phủ bá đến đón.
“Lục cô nương đã về.”
Nghe nha hoàn báo, lão phu nhân nghiêm giọng: “Gọi nó vào.”
Thu Hằng vừa bước vào cửa đã nghe một tiếng quát: “Quỳ xuống!”
Trong phòng có đại thái thái Triệu thị, nhị thái thái Lan thị và chị em Thu Tiên đều có mặt.
Thu Hằng lặng lẽ quỳ xuống.
“Ngươi nói ra ngoài mua son phấn, kết quả lại đến nha môn tố cáo con trai Hàn Đô chỉ huy sứ? Ngươi định hại chết cả nhà họ Thu sao?”
Trước câu chất vấn của lão phu nhân, giọng nói của thiếu nữ bình tĩnh: “Hàn Tử Hằng đã nhận tội trước công đường rằng mình cưỡi ngựa đâm chết cha nuôi của cháu.”
“Nhận tội rồi?” Lão phu nhân sửng sốt.
“Vâng. Quan phủ sẽ tiếp tục điều tra tính chất vụ án.”
“Nhưng ngươi cũng không nên giấu gia đình đi kiện cáo! Một cô nương nhà quý tộc mà ra đối chất nơi công đường, ngươi không sợ bị người ta chê cười à? Sau này còn ai dám lấy ngươi? Người ta sẽ bàn tán gì về phủ bá đây?”
“Cháu không sai.”
Lão phu nhân giận đến đập bàn: “Ngươi nói gì cơ?”
“Cháu nói mình không sai. Biết rõ ai là hung thủ mà vì tương lai phú quý mà giả vờ không biết, mới là đáng khinh.”
“Thế còn phủ bá? Ngươi có nghĩ cho phủ bá không?”
Trái ngược với cơn giận dữ của lão phu nhân, thiếu nữ quỳ trên đất lưng vẫn thẳng như tùng trong tuyết, trầm tĩnh kiên cường: “Chính vì nghĩ cho phủ bá nên cháu mới tự đi báo quan. Ai ai cũng biết cháu mới được đưa từ thôn quê về, hành động thế nào không thể trách phủ bá không dạy dỗ tốt.”
Lão phu nhân tức đến cười lạnh: “Ngươi thật là biết lo xa.”
“Cháu chỉ cầu lòng không thẹn với lương tâm.”
“Cái miệng khéo léo!” Lão phu nhân giận đến bốc lửa, cầm tách trà ném thẳng vào Thu Hằng.
Thu Hằng không né, để mặc chén trà đập vào tay.
Cơn đau truyền đến, ống tay áo bị nước trà làm ướt.
Trong phòng vang lên tiếng kêu khẽ, nhất thời không phân biệt được của ai.
Nhưng Thu Hằng không kêu một tiếng.
Chút đau đớn này đối với nàng chẳng đáng gì, cơn giận của lão phu nhân cũng không liên quan.
“Ngươi đi quỳ ở từ đường mà hối lỗi! Khi nào biết sai thì mới được ra ngoài!”
“Tổ mẫu—” Thu Tiên không nhịn được mở miệng.
Lão phu nhân mắng thẳng: “Không đến lượt ngươi nói!”
Thu Tiên đỏ mặt, cúi đầu.
“Còn không mau đưa Lục cô nương đi!”
Ngay khi hai bà vυ' chuẩn bị đỡ Thu Hằng dậy, Thu tam lão gia liền vội vàng chạy vào.
“Hằng nhi, nghe nói con đi báo quan rồi, sao không gọi cha đi cùng—”
Thu tam lão gia đang lang thang ngoài chợ nghe tin liền cưỡi lừa về nhà, túi đeo bên hông còn treo đồ. Vì chạy vội, túi bung ra, son phấn, lược gỗ, túi thơm… rơi đầy đất.
Một con chó đất nền đen ngũ sắc lăn đến trước mặt lão phu nhân, nhìn bà bằng ánh mắt đầy oai phong.
“Ngươi mua gì thế này!”
Thu tam lão gia toàn tâm lo cho con gái, chỉ dành chút tâm trí ứng phó mẹ mình: “Đây là chó đất thôi mà.”
Nói xong ông nhặt con chó đất lên, thổi mạnh vào lỗ trên lưng nó.
Tiếng huýt gió trong trẻo vang lên, ngân vang tận mái nhà.
Trước mắt lão phu nhân tối sầm, bà bấu mạnh vào đùi mình để khỏi ngất.