Kinh Sơn Nguyệt

Chương 10: Gặp kẻ thù

Thu Hằng vốn rất nhạy với mùi hương, người còn chưa kịp nhìn rõ, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Lão phu nhân sắc mặt trầm xuống:

"Lão Tam, mới sáng sớm ngươi lại phát điên uống rượu sao?"

Tam lão gia nhà họ Thu coi như không nghe thấy, chăm chăm nhìn Thu Hằng, nước mắt lã chã rơi xuống:

"Hằng nhi…"

Thu Hằng liếc mắt nhìn lão phu nhân.

Lão phu nhân mặt lạnh quát: "Còn không mau bái kiến phụ thân ngươi!"

Thu Hằng cúi đầu hành lễ:

"Phụ thân"

Tam lão gia bước nhanh lại, run rẩy nắm chặt cánh tay Thu Hằng, bật khóc nức nở:

"Hằng nhi, phụ thân có lỗi với con…"

Thu Hằng cứng người, nhất thời không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Những nam nhân có ảnh hưởng sâu sắc nhất trong lòng nàng có ba người: Cha nuôi chất phác, ít nói, là người nàng thực sự coi là phụ thân. Thầy dạy lòng mang thiên hạ, nàng ngưỡng mộ kính trọng. Phúc bá dạy nàng võ nghệ, nghiêm khắc mà không thiếu yêu thương.

Chứ như người cha ruột trước mặt, vừa gặp đã gào khóc thế này, là lần đầu tiên trong đời nàng chứng kiến.

Một cô gái bình tĩnh điềm đạm, đối diện một người đàn ông trung niên nhếch nhác đang gào khóc thảm thiết. Lão phu nhân vốn luôn xem thường đứa cháu gái này, lúc này cũng cảm thấy mất mặt, nghiêm giọng quát:

"Đủ rồi! Không sợ bị con gái chê cười sao!"

Tiếng khóc lập tức im bặt. Tam lão gia buông tay, mắt không chớp nhìn Thu Hằng:

"Hằng nhi, con ăn uống có quen không, ngủ có ngon không? Hôm qua phụ thân bận việc, không đến thăm con được…"

Lão phu nhân bĩu môi: "Gặp rồi thì đi làm việc đi. Sau này còn nhiều dịp trò chuyện. Ta phải đưa Hằng nhi ra ngoài một chuyến."

"Mẫu thân muốn đưa Hằng nhi đi đâu vậy?"

Lão phu nhân nhìn Thu Hằng:

"Hằng nhi có thể được tìm về là nhờ phu nhân Trường Xuân Hầu giúp đỡ, tất nhiên phải đến tận nhà để tạ ơn."

"Đúng, đúng lắm.".Tam lão gia liên tục gật đầu, mắt vẫn không rời Thu Hằng "Hằng nhi, chờ con cùng tổ mẫu về rồi, phụ thân sẽ đến thăm con."

"Tạ ơn phụ thân đã quan tâm."

Trên đường đến phủ Trường Xuân Hầu, lão phu nhân dặn dò:

"Lát nữa gặp phu nhân Trường Xuân Hầu, người ta hỏi gì con đáp nấy, đừng lắm lời, cũng đừng im thin thít."

Thu Hằng vâng dạ, trong lòng thầm nghĩ chẳng biết phu nhân Trường Xuân Hầu có phải là người phụ nữ mà nàng từng gặp khi đến thăm Bạch đại ca không.

Khi thực sự gặp mặt, quả nhiên đúng như nàng đoán.

Phu nhân Trường Xuân Hầu nhìn Thu Hằng, nụ cười dịu dàng:

"Có thể trở về nhà là tốt rồi. Ta cũng chỉ tiện tay thôi, lão phu nhân không cần để tâm."

Lão phu nhân vội nói:

"Phu nhân tiện tay giúp một cái, với đứa nhỏ này chẳng khác nào tái tạo ơn nghĩa."

Cho đến lúc rời khỏi phủ Trường Xuân Hầu, vị phu nhân ấy cũng không nhắc đến người cháu của mình, Thu Hằng cũng không hỏi.

Trên xe ngựa, lão phu nhân dò hỏi:

"Phu nhân Trường Xuân Hầu nói gặp con khi đến thăm ngoại sanh, con quen biết với vị ấy sao?"

"Ngoại sanh của phu nhân là ai ạ?"

" Là thế tử Khang Quận Vương, tên gọi Lăng Vân."

Khang Quận Thế tử… Thu Hằng lục lọi ký ức từng đọc, về thế tử Khang Quận Vương chỉ có một dòng — thể nhược.

Liệu thế tử Khang Quận Lăng Vân có phải là Bạch đại ca của nàng?

Hình ảnh thiếu niên năm nào hiện lên trong tâm trí nàng.

Bốn năm trước, nàng cùng Vân Hương trong núi từng gặp hai thiếu niên lạc đường, trong đó người chủ nhân chính là Bạch đại ca. Các nàng đưa họ về đạo quán, sau đó vẫn qua lại.

Gần đây, Bạch đại ca đã từ biệt nàng và Vân Hương, nói khi dưỡng bệnh khỏe rồi sẽ trở về nhà — nhà ở kinh thành.

Thu Hằng nghĩ đến đây, miệng vẫn nói: "Tôn nữ quanh năm ở thôn trang, không quen biết vương gia thế tử nào cả."

Lão phu nhân cũng chẳng lấy làm lạ, thầm nghĩ bản thân mình quá đa nghi. Một cô gái quê mùa sao có thể quen biết thế tử Quận Vương, được phu nhân Trường Xuân Hầu gặp đã là kỳ ngộ rồi.

Nhưng với phủ Vĩnh Thanh Bá mà nói, chuyện này lại là rắc rối lớn. Một người sống sờ sờ thế này, chẳng thể giấu diếm, mà một khi không thể ra mặt ngoài đời, thì lại là nỗi nhục của Thu gia.

"Đợi về rồi… "

Xe ngựa bất ngờ nghiêng mạnh, lão phu nhân bị hất sang một bên. Chiếc xe lật nhào bên đường, Thu Hằng dìu lão phu nhân bước ra, người vẫn còn choáng váng.

Các bà vυ', nha hoàn đi theo cuống cuồng vây lại, tùy tùng Thu phủ ngăn cản nhóm người cưỡi ngựa:

"Các ngươi cưỡi ngựa kiểu gì thế hả? Vì tránh các ngươi mà xe nhà ta lật rồi đây này!"

Thiếu niên áo gấm cầm đầu vẫn ung dung ngồi trên lưng ngựa, nghe vậy chỉ khẽ nhướng mày.

Tiểu đồng đi theo lớn giọng:

"Tự các ngươi tránh đường, nào phải công tử nhà ta đυ.ng vào xe nhà các ngươi. Định chặn đường gây sự à? Biết công tử nhà ta là ai không?"

Nhận ra đối phương không phải hạng tầm thường, người của Thu phủ nhìn sang lão phu nhân. Lão phu nhân lúc này mới tỉnh táo, nghiêm mặt hỏi thiếu niên áo gấm:

"Không rõ công tử là công tử nhà ai?"

Tiểu đồng vênh váo đáp:

"Là con trai của Hàn đô chỉ huy sứ đại nhân!"

Trong kinh thành quyền quý nhiều vô kể, nhưng nổi bật nhất cũng chỉ vài người, lão phu nhân lập tức nhận ra:

"Thì ra là công tử của Hàn điện soái…"

Bỗng, bà thấy đau nhói ở cánh tay, bàn tay đang dìu lấy bà của Thu Hằng bỗng siết chặt.

Lão phu nhân nghiêng mắt nhìn thì thấy Thu Hằng trừng trừng nhìn thiếu niên áo gấm, nước mắt ngân ngấn.

Lão phu nhân nghẹn một hơi:

"Mới thế đã sợ phát khóc, đúng là không ra dáng chút nào!"

Nhưng lúc này, trong lòng Thu Hằng chỉ có một ý niệm:

Chính là hắn! Người năm đó đã đυ.ng chết phụ thân mình.

Sát khí dâng trào, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt đã bị nàng đè nén xuống, chỉ còn lại nước mắt lưng tròng.

Mười năm sống giữa đất địch coi mạng người như cỏ rác, để sống sót và trở về nhà, nàng đã sớm học được cách kiềm chế.

Thời gian trở về này, mỗi đêm nàng đều gặp ác mộng — thấy xác người chất đống, mạng người không bằng chó. Mà điều đáng sợ nhất là — đó không phải mộng, mà là tương lai nếu Đại Hạ bị ngoại tộc diệt vong.

Hàn Vũ — Đô chỉ huy sứ điện tiền, cũng là một trong ngũ tặc mà nàng nhận lệnh phải trừ khử.

Có thể dung túng tư tâm một chút, thì bắt đầu từ tên giặc này.

Thiếu niên áo gấm nhìn cô gái nước mắt lưng tròng, bất giác sinh hứng:

"Ngươi là…?"

Tiểu đồng ngạc nhiên, công tử nhà mình từ trước tới nay chỉ cần báo danh là người ta rụt cổ nhường đường, hiếm khi hỏi han thế này.

Lão phu nhân đến lúc này cũng hối hận đã cản đường, đành phải lên tiếng:

"Lão thân là Vĩnh Thanh Bá phu nhân. Hàn công tử nếu có việc, xin mời đi cho."

"Thì ra là bá lão phu nhân." — Thiếu niên áo gấm mất hứng, chỉ chắp tay qua loa "Cáo từ."

Cô nương tuy xinh đẹp thật, nhưng xuất thân quyền quý, để vào cửa phải tốn công tốn sức, không đáng.

Lão phu nhân bị bao ánh mắt nhìn chằm chằm, vội lên xe, trách mắng:

"Trước ở quê không nói, giờ vào bá phủ rồi, phải biết giữ thể diện. Nhìn chằm chằm nam nhân xa lạ, gặp chút chuyện liền sợ đến khóc lóc, chỉ tổ bị người ta chê cười!"

Thu Hằng khéo léo chuyển chủ đề:

"Tôn nữ chỉ lấy làm lạ vì sao Hàn công tử lại ngạo mạn như thế."

Lão phu nhân bị câu ngây thơ này chọc tức bật cười:

"Con biết cha hắn nắm giữ cấm quân hai mươi năm, rất được thiên tử sủng tín. Kẻ như thế mà chỉ cần nói một câu trước mặt thiên tử cũng đủ đè chết người khác rồi."

Thu Hằng làm ra vẻ hiểu ra:

"Thảo nào."

Hai mươi năm nắm giữ cấm quân, chuyên quyền tư lợi, lơ là thao luyện, khi quân Tề công thành thì không chống nổi một trận, khiến kinh đô thất thủ, bao nhiêu người Hạ lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Đến trước cửa phủ, Tam lão gia đã chờ sẵn, vừa thấy xe ngựa về liền chạy đến đón:

"Mẫu thân đã về."

Lão phu nhân kinh ngạc nhướng mày — hôm nay lão Tam lại không uống rượu.

Về đến Chi Tùng đường, Thu Hằng cáo lui. Tam lão gia vội đứng dậy:

"Ta đưa Hằng nhi về phòng."

"Ừ, đi đi." — Lão phu nhân còn một bụng lời muốn dạy dỗ Thu Hằng, tạm thời nhịn xuống.

Chỉ còn hai cha con, Tam lão gia lại có chút ngượng ngùng, đặt cái túi mang theo lên bàn:

"Hằng nhi thích gì thì mua, hết tiền thì bảo phụ thân."

Sau khi Tam lão gia đi, Thu Hằng mở túi ra, bên trong đầy bạc vụn.

Phương Châu nhấc lên thử thử, bật thốt:

"Bảy cân bốn lượng."

Bảy cân bốn lượng bạc vụn — e rằng là vét sạch tiền mua rượu rồi.

Thu Hằng nghĩ vậy, cảm giác về thân phận mới này, vốn hư ảo như giấc mộng, cuối cùng cũng chân thật hơn một chút.

Trong Chi Tùng đường, lão phu nhân đang kể khổ với Vĩnh Thanh Bá:

"Ta đã nói lục nha đầu này số khắc, hôm nay từ phủ Trường Xuân Hầu trở về xe cũng bị lật…"

"Hàn Án Nội nổi tiếng cuồng ngựa, chẳng biết bao nhiêu người gặp họa, gặp phải cũng không lạ."

"Bá gia lại bao dung với lục nha đầu thế?"

Vĩnh Thanh Bá cười tủm tỉm, nhấp ngụm trà.

Tự dưng có thêm một đứa cháu gái dung mạo xinh đẹp, đang tuổi cập kê — cớ gì mà không bao dung?

Hai vợ chồng còn đang trò chuyện, hạ nhân báo:

"Lão bá gia, đại nhân của Hoàng Thành Ty, Tề đại nhân đến thăm."

Vĩnh Thanh Bá mặt lập tức biến sắc, vội vàng ra tiền sảnh.

Trong sảnh, vị khách đang nhâm trà — không đúng — là một thiếu niên.

Thiếu niên mặc cẩm bào đỏ, ngồi tùy ý, giống như ở nhà mình. Ánh mắt cũng vô cùng nhàn nhã, nghe tiếng bước chân chỉ hơi liếc nhìn Vĩnh Thanh Bá đang vội vã đi vào, không để lộ chút sắc bén nào.

Nhưng Vĩnh Thanh Bá lại căng thẳng trong lòng, khéo léo hỏi thăm.

Thiếu niên mỉm cười, chẳng vòng vo:

"Nghe nói bá gia tìm được cháu gái thất lạc đã lâu, ta muốn gặp thử."