Tới gần chạng vạng tối, các quán bar lớn mới bắt đầu mở cửa hoạt động.
Thời điểm Kỷ Dạng và Tề Quân bước vào, khách khứa vẫn còn thưa thớt, không khí đặc biệt vắng vẻ. Bọn họ cũng không đặt phòng riêng, mà trực tiếp chọn một chỗ ngồi ở tầng một.
Sau khi gọi đồ uống và rượu xong, Tề Quân móc ra thuốc lá, đưa cho Kỷ Dạng một điếu.
Đầu ngón tay Kỷ Dạng vô thức vuốt ve vài cái, cuối cùng vẫn nhận lấy, ngậm hờ trên môi.
“Không hút à?” Tề Quân nhướng mày.
“Ừm, bỏ rồi.”
Tề Quân lấy làm lạ, cười khẽ rồi bật lửa châm thuốc.
Giữa làn khói thuốc mờ ảo, khóe mắt Tề Quân vẫn luôn liếc nhìn thằng bạn từ thuở nhỏ đã lâu không gặp.
Phải nói rằng, hình ảnh tên ‘tiểu bá vương’ ngày trước giờ lại mặc đồng phục, ngậm điếu thuốc lá, cụp mắt ngồi trong quán bar, thế mà lại toát ra một loại cảm giác ngoan ngoãn khác thường.
Tầm mắt xẹt qua nhúm tóc đỏ trên đỉnh đầu đối phương, không nhịn được mà cười khẽ một tiếng: “Đã nhuộm lại thì nhuộm hết luôn chứ, sao chừa lại mỗi nhúm này chi vậy?”
Kỷ Dạng tùy ý ngả người tựa lưng vào chiếc đệm mềm phía sau, ánh đèn vàng nhạt ấm áp vừa vặn chiếu xuống đỉnh đầu anh, khiến đôi mắt, hàng mày dưới mớ tóc mái lập tức chìm vào trong bóng tối.
Anh rút điếu thuốc khỏi miệng, xoay xoay giữa các ngón tay, trả lời một cách hờ hững: “Không có gì, chỉ là muốn đặc biệt một chút thôi.”
Tiểu bá vương từ trước đến nay vẫn luôn tùy hứng, nên có cái ý tưởng này cũng chẳng có gì là lạ.
“Kể mày nghe chuyện này hài lắm.” Rượu vừa được bưng lên bàn, Tề Quân liền rót cho mỗi người một ly, chuyện còn chưa bắt đầu kể, mà cậu ta đã phá lên cười mấy lượt, khiến rượu sánh ra bàn một ít.
“Mấy hôm trước, nhà lão Ngư đón về một đứa con riêng, đúng dịp đại thọ của ông cụ Tống, nên giới thiệu với mọi người ở đấy luôn. Nhìn ra được, ngoại trừ lão Ngư, cả nhà họ đều rất thích đứa con ngoài giá thú này.”
“Mày cũng biết, lão Ngư chưa bao giờ quan tâm đến chút tài sản kia của gia đình, huống chi là việc cha nó muốn để lại cho ai, nó càng không để bụng. Thế mà, trong bữa tiệc mừng thọ, bác Tống lại muốn làm mai cho đứa con riêng bảo bối kia, đối tượng còn là Tiền Thiến. Chuyện này không chỉ khiến lão Ngư khó chịu, mà ngay cả Tiền Thiến cũng không thèm đếm xỉa đến thể diện nhà họ Tống, ẩn ý trào phúng, làm cho buổi tiệc mừng thọ vốn dĩ êm đẹp phải kết thúc sớm."
Tề Quân nhớ lại biểu cảm lúc đó của cha Tống và đứa con riêng kia, có thể nói là vô cùng ‘xuất sắc’.
“Tiếc là mày không có mặt ở đó, không thì đã được xem một màn kịch hay rồi.”
Kỷ Dạng nhấp một ngụm rượu, không bày tỏ ý kiến gì về lời của Tề Quân, nhưng trong lòng lại có chút bất ngờ.
Nam phụ Tống Việt Trạch thế mà được nhận về nhà họ Tống sớm như vậy, phạm vi ảnh hưởng của hiệu ứng cánh bướm thật sự đủ xa đấy.
Tống Du và Tiền Thiến cũng thường xuyên chơi chung với nguyên chủ, tình cảm giữa hai người bọn họ cứ hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp, là một đôi oan gia vui vẻ. Nước đi này của cha Tống đã tính sai rồi.
“À mà này, mày định ở lại đây bao lâu? Còn không mau về, số rượu mày để ở Á Thiên sắp bị đám lão Ngư uống sạch rồi đấy.” Tề Quân chỉ mới ngửi qua rượu ở đây liền đã buông xuống, vẻ mặt ghét bỏ, rồi lại đi rót một ly đồ uống khác.
“Sắp rồi, thi xong sẽ về.”
“Khụ.” Tề Quân bị sặc, khâm phục mà giơ ngón tay cái về phía Kỷ Dạng.
Ánh mắt cậu ta đảo qua mấy gương mặt mới trong quán bar, lộ ra vẻ hứng thú: “Xem ra không chỉ mỗi mình mày thích mặc đồng phục vào quán bar ha.”
Kỷ Dạng nghe vậy thì ngước mắt lên, vừa lúc chạm phải ánh mắt của cô gái đang nhìn về phía này. Đối phương đầu tiên là không dám tin mà dụi dụi mắt, sau đó như một chú chim non tìm được đường về tổ, phấn khích chạy như bay tới.
“Thật sự là cậu!” Mạnh Xu Nghiên chạy đến bên Kỷ Dạng, cô trước tiên ghé sát vào nhìn cho rõ, sau đó vui vẻ ngồi xuống cạnh anh.
Nhìn qua, có vẻ mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết.
Trên người Mạnh Xu Nghiên cũng đang mặc đồng phục, theo lời cô nói, được sống lại một lần nữa, cô muốn trở thành một học sinh ba tốt, không chỉ mặc đồng phục, mà ngay cả lớp trang điểm trên mặt cũng không còn đậm như trước, nếu không nhìn kỹ còn thật sự không nhận ra cô đã trang điểm.
Gần đây cô thích buộc tóc đuôi ngựa cao, vì tóc dài nên khi ghé sát lại gần nói chuyện, thỉnh thoảng chúng lại quét qua mặt Kỷ Dạng.
Kỷ Dạng cảm thấy hơi ngứa, khẽ kéo giãn khoảng cách với cô, đang định nói gì đó thì thấy mắt cô sáng lên, rồi đột nhiên đứng dậy, ngồi sang phía bên kia của anh, tiến lại gần Tề Quân.
“Kỷ Dạng, đây là bạn cậu à?” Mạnh Xu Nghiên ngồi ngay ngắn, cố gắng tỏ ra rụt rè hỏi.
Mặc dù nhà cô chỉ mới trở thành nhà giàu mới nổi được vài năm, nhưng cô thích làm đẹp, thích mua sắm, nên đối với các thương hiệu nổi tiếng cô hiểu biết rất rõ.
Chẳng hạn như chàng trai tóc trắng trước mắt này, từ trên xuống dưới, từ quần áo đến phụ kiện, bất kể thứ nào cũng là hàng hiệu đình đám mà cô có thể dễ dàng gọi tên.
Có tiền, chắc chắn là có tiền.
Không chỉ vậy, nhìn khí chất này, tuyệt đối không phải là dạng nhà giàu mới nổi như cô.