Sau Khi Người Qua Đường Giáp Nhặt Được Nữ Phụ (Xuyên Nhanh)

Chương 12

Hai người dùng bữa trưa xong, Kỷ Dạng đang định đi ngủ một giấc, thì lại thấy Mạnh Xu Nghiên lấy sách vở và bút ra, ngồi ngay ngắn trước bàn mà nghiêm túc tính toán.

Thành tích của nữ phụ thế nào, Kỷ Dạng vẫn biết rõ. Trong sách miêu tả cô là một học sinh kém đến triệt để, từ nhỏ đến lớn, số lần đạt điểm tiêu chuẩn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trong đó nguyên nhân lớn nhất dĩ nhiên là do bản tính không thích học tập của nữ phụ.

Hiện tại trông thấy cảnh tượng này, Kỷ Dạng nghi hoặc mà ghé đầu lại gần.

Quả nhiên, một phút làm ba câu, tỷ lệ sai là 100%.

Không nỡ nhìn tiếp, Kỷ Dạng đành ngoan ngoãn nằm lại trên ghế để ngủ.

Kể từ khi tránh xa Tư Diệp và Bạch Tiếu Tiếu, Mạnh Xu Nghiên tự cảm thấy tinh thần thoải mái, dễ chịu hơn hẳn, ngay cả đầu óc cũng trở nên linh hoạt hơn trước kia.

Còn không phải sao, chưa đầy nửa tiếng, cô đã hoàn thành xong 20 câu bài tập.

“Mình đúng là một viên ngọc thô!” Nhìn quyển vở bài tập được viết đến đầy ắp, Mạnh Xu Nghiên vô cùng đắc ý, sau khi trân quý và cẩn thận cất bài tập đi thì duỗi người một cái.

Liếc thấy người nào đó đang ngủ say, lại nghĩ đến thành tích trước đây của lớp 15, cô cảm thấy không thể chỉ một mình mình ‘lên bờ’ được, mà còn phải kéo theo ân nhân đã cứu mình hai lần cùng tiến lên.

Thế là cô đánh thức người dậy, trong mắt lấp lánh ánh sáng hưng phấn, “Kỷ Dạng, có muốn trở nên nổi bật, áo gấm về làng, làm một chú ‘ngựa ô’ không?”

Đột nhiên bị gọi dậy, Kỷ Dạng: ??

“Tớ đã mời rất nhiều gia sư cho kỳ nghỉ hè này, cậu có muốn đến học cùng không? Yên tâm, không thu tiền của cậu đâu.”

“Không đi.” Kỷ Dạng từ chối dứt khoát.

Nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Phải về nhà, không có thời gian.”

“Vậy cũng được.” Không sao cả, chờ cô học xong rồi giảng lại cho anh cũng như nhau thôi.



Tan học buổi chiều, Kỷ Dạng vừa ra khỏi cổng trường không bao xa đã cảm giác được có người bám theo phía sau. Thay vì tiếp tục đi về hướng chung cư như dự định, anh đổi hướng, dẫn kẻ phía sau đến một nơi vắng vẻ.

Quả nhiên, người kia sập bẫy, tiếng bước chân càng lúc càng gần, dường như có chút gấp gáp.

Ngay khi đối phương duỗi tay về phía lưng anh, Kỷ Dạng xoay người, nhanh, chuẩn và tàn nhẫn nắm chặt cổ tay đối phương.

“Đệt đệt đệt, Kỷ Dạng, mày buông tao ra!” Thiếu niên tóc trắng cong người vì đau đớn, tay còn lại giữ lấy cổ tay suýt bị bẻ gãy của mình, thiếu chút nữa thì quỳ xuống trước mặt người đối diện.

“Tề Quân?” Khoảnh khắc thấy rõ mặt đối phương, Kỷ Dạng ngay lập tức lục tìm ký ức liên quan đến người này trong đầu.

Tề Quân, bạn từ nhỏ kiêm anh em chí cốt của nguyên chủ. Mấy lần nguyên chủ đua xe trước kia, cậu ta đều có mặt trong đó.

“Sao mày lại tới đây?” Kỷ Dạng buông tay ra, có chút ngại ngùng, ánh mắt đầy áy náy nói: “Xin lỗi, không biết là mày.”

Tề Quân nâng cổ tay mình lên, nhìn vết bầm tím lập tức xuất hiện trên đó, trong lòng khϊếp sợ. Đến khi nghe thấy lời xin lỗi bên tai, cậu ta càng không thể tin nổi: “Mày thật sự là Kỷ Dạng sao?”

Sắc mặt Kỷ Dạng chợt khựng lại, nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi, khi lần nữa nhìn về phía Tề Quân, đuôi mày anh nhướng lên, dáng vẻ ngang tàng, ngạo mạn ngày xưa lại quay về trên người, anh cười nhạt nói: “Thế nào, mắt mù rồi à?”

Tề Quân ngẩn người, sau khi xác nhận không nhận sai người, liền lập tức bày ra vẻ bị thương nghiêm trọng, ngã về phía đối phương, vừa ngã vừa than “Lần này thật sự bị mày đánh trọng thương rồi, mày cần phải chịu trách nhiệm đến cùng đấy.”

“Cút, tránh xa ông đây ra.” Kỷ Dạng nhấc chân định chặn người cậu ta lại.

Tề Quân như đã đoán trước được, kịp thời dừng đà ngã xuống, sau khi đứng thẳng người dậy, nghiền ngẫm nói: “Được đấy, mới một tháng không gặp mà lực tay của mày đã mạnh hơn rồi.”

Từ nhỏ đến lớn, hai người đánh nhau không ít, trong đám bọn họ, Kỷ Dạng luôn là người ra tay mạnh bạo và tàn nhẫn nhất, cũng chưa từng nghe nửa câu xin lỗi từ anh bao giờ.

Vừa rồi nghe thấy anh nói lời xin lỗi, Tề Quân thực sự có chút bất ngờ.

“Mày xuất viện cũng không báo cho bọn tao một tiếng, còn một mình chạy đến cái nơi này. Chẳng lẽ thật sự như anh Kỷ nói, mày định cải tà quy chính, chuẩn bị học tập tử tế sao?”

Tề Quân dường như lúc này mới chú ý đến bộ đồng phục trên người đối phương, miệng tặc lưỡi kinh ngạc, cậu ta đi vòng vòng quanh người Kỷ Dạng, hết kéo chỗ này lại sờ chỗ kia chiếc áo khoác đồng phục, trông chẳng khác nào một đứa trẻ con lần đầu trông thấy món đồ chơi mới.

“Đừng có cử động, để tao chụp một tấm. Chờ lát nữa gửi cho bọn lão Ngư, đảm bảo sẽ khiến tụi nó há hốc mồm.”

Tề Quân làm bộ móc điện thoại ra định chụp ảnh, Kỷ Dạng khẽ nâng mắt, đôi mắt nheo lại thành đường dài hẹp liếc về phía cậu ta, cười như không cười: “Chán sống rồi?”

“Giỡn thôi, giỡn thôi.” Tề Quân cũng chỉ đùa một chút, làm gì có cái lá gan kia.

“Đã lâu không gặp, muốn đi uống một ly không?”

Kỷ Dạng nhìn sắc trời, vẫn còn sớm, nên cũng không từ chối.