Sau Khi Người Qua Đường Giáp Nhặt Được Nữ Phụ (Xuyên Nhanh)

Chương 11

Editor: Gracie

Chuyện nữ phụ và nam chính hủy bỏ hôn ước, Kỷ Dạng vẫn là biết được từ miệng của Thôi Dương.

Trong lòng tuy kinh ngạc, nhưng chỉ cho rằng đây là kết quả của sự thay đổi cốt truyện, nên cũng không để ý quá nhiều.

Huống hồ, sau khi nghe Mạnh Xu Nghiên than thở trên sân thượng, anh cảm thấy cốt truyện mà mình biết được đều chỉ là vài thứ bề nổi. Những chi tiết ẩn giấu dưới những con chữ kia, thật sự không dễ để truy rõ ngọn nguồn.

“Tên Tư Diệp này cũng được phết, đã liên tục ghi hai quả ba điểm rồi.” Thôi Dương ngồi trên xà đơn, trong miệng ngậm một cọng cỏ dại không biết bứt từ chỗ nào, nhìn chằm chằm vào sân bóng rổ cách đó không xa, đáy mắt lộ ra một tia tán thưởng.

Lớp 15 và lớp 1 học thể dục cùng tiết, nhưng người của hai lớp cũng chẳng có giao lưu gì.

“Này, anh Dạng, anh đi đâu đấy?” Thôi Dương thấy người bên cạnh không nói tiếng nào mà đứng dậy, cũng lập tức nhảy xuống khỏi xà, đuổi theo: “Là định về phòng học sao?”

“Không phải, chỉ là muốn đi xem đánh bóng thôi.” Kỷ Dạng bước chân không ngừng, chằng mấy chốc đã chui vào trong đám người lớp 1.

Thôi Dương theo sát phía sau, cảm nhận được càng lúc càng nhiều ánh mắt tập trung vào bọn họ, chính xác hơn là dừng ở trên người Kỷ Dạng.

“Anh Dạng, chúng ta đi chỗ khác xem đi, đứng ở đây không thoải mái.”

“Đợi chút nữa.”

“Đợi gì cơ?”

Chờ đến khi Tư Diệp ghi thêm quả ba điểm tiếp theo, cả sân đều là tiếng hò hét, vang dội đến inh tai nhức óc.

“A a a, không hổ danh là hot boy của trường, không chỉ học giỏi mà ngay cả chơi bóng rổ cũng ném thẳng vào tim tớ!”

“Đẹp trai quá đi, trực tiếp hạ gục hết mấy người lớp 3 luôn!”

“Dáng vẻ ném bóng vào rổ vừa rồi thật là quyến rũ cực kỳ, tiếc là quên cầm theo điện thoại để chụp lại.”

Xung quanh không ngừng vang lên những tiếng tán dương, Kỷ Dạng chọn chuẩn thời cơ, khi nam chính đang dẫn bóng qua đây, buông ra một câu với giọng điệu hờ hững: “Cũng bình thường thôi.”

Âm lượng không to không nhỏ, vừa đủ để nam chính tai thính mắt tinh nghe thấy.

Tư Diệp đang dẫn bóng bất giác khựng lại, ngước mắt tìm theo phương hướng âm thanh, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao gầy.

Kỷ Dạng quét mắt nhìn bảng giao diện trong suốt trước mặt, thở phào một hơi, rốt cuộc cũng an an ổn ổn mà hoàn thành suất diễn một lần.

Nếu cứ tiếp tục mắc lỗi, không biết sau khi quay về sẽ bị bao nhiêu người cười nhạo nữa.

Lần trước tổng cộng đã tăng thêm hai suất diễn, cái còn lại, thời gian vẫn còn hơi xa, phải đợi đến học kỳ sau.

May mà kế hoạch của anh đã sớm bị xáo trộn, nên suất diễn mới thêm vào này thật ra cũng không khiến anh khó chịu lắm.

*

Bởi vì gần đây Mạnh Xu Nghiên tan học liền thích chạy đến lớp 15, thế là không biết từ đâu lại rộ lên tin đồn rằng cô đang theo đuổi ai đó trong lớp này.

Sau khi đám người lớp 15 biết chuyện, mỗi lần chạm mặt Mạnh Xu Nghiên, sắc mặt bọn họ đều không được tốt lắm. Vì thế, Mạnh Xu Nghiên còn lén hỏi Kỷ Dạng, “Có phải người trong lớp các cậu đều không thích tớ hay không?”

Sân thượng giờ đã trở thành địa điểm ăn cơm trưa mỗi ngày của hai người, đương nhiên, đồ ăn đều là do Mạnh Xu Nghiên mang đến.

Nghe vậy, Kỷ Dạng nuốt miếng trái cây trong miệng xuống, hồi tưởng lại những ngày đầu tiên mình tới lớp, đáp: “Có lẽ là vì bọn họ tương đối bài ngoại.”

“Thật sao.” Mạnh Xu Nghiên nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình rất kỳ lạ, giống như... ừm, như cô cướp mất bảo bối của họ vậy.

“Phì.” Mạnh Xu Nghiên bị ý nghĩ này của mình chọc cười, nhưng mà...

Cô dùng hai tay chống cằm, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người thiếu niên trước mặt, ánh mắt chuyển động khắp gương mặt đối phương cũng không tìm được chút khuyết điểm nào, cô không thể không thừa nhận, người này lớn lên còn tinh xảo hơn cả con gái.

Dù đặt ở lớp nào, cũng đều là bảo bối ‘cảnh đẹp ý vui’.

Có lẽ là vì ánh mắt của cô quá nóng bỏng, mà Kỷ Dạng cảm thấy trái cây trong miệng bỗng mất đi hương vị, chỉ có thể nhạt nhẽo nuốt xuống.

“Cậu rất thích nhìn chằm chằm người khác à?”

“Không có đâu, chỉ là vì cậu quá đẹp mà thôi,” Mạnh Xu Nghiên cười tủm tỉm, nói xong còn mong chờ nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của Kỷ Dạng.

Kết quả, đối phương chỉ đơn giản “Ồ” một tiếng, trên mặt không có chút màu đỏ khả nghi nào.

“Kỷ Dạng, có phải cậu từng hẹn hò qua rất nhiều bạn gái rồi không?” Nếu không thì sao lại có thể bình tĩnh đến như vậy.

“Không có.”

Câu trả lời dứt khoát đến mức Mạnh Xu Nghiên không mấy tin tưởng, nhưng cô cũng không có truy hỏi thêm.