Cuối tuần qua đi, thời gian đã gần cuối tháng 6, chưa đầy nửa tháng nữa sẽ đến kỳ thi cuối kỳ.
Phần lớn học sinh đều đang tích cực ôn tập, chỉ có những người không có hứng thú học hành như Kỷ Dạng, mới có thể ngày ngày thảnh thơi.
Ở góc sân thượng, Kỷ Dạng đang đắp sách ngủ, chân dài gác lên một chiếc ghế khác, dáng vẻ lười nhác.
Bóng râm phủ kín cả người anh, gió nóng thỉnh thoảng lướt qua nơi đây, lay động vạt áo đang rũ xuống, khóa kéo áo đồng phục va chạm vào chân sắt ghế dựa, kêu leng ca leng keng, rất dễ nghe.
Ầm.
Cánh cửa sắt đập mạnh vào tường lắc lư qua lại, khiến Kỷ Dạng giật mình, cuốn sách trên mặt trượt xuống đất.
“Kỷ Dạng!”
“Kỷ Dạng?”
Một giọng nữ đáng yêu truyền đến từ cửa sân thượng, càng lúc càng gần.
Cho đến khi trên mặt cảm thấy ngứa ngáy, Kỷ Dạng mới bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn cái đầu đang ghé vào ở phía trên, hỏi: “Cậu lại muốn làm gì?”
“Báo ân á!” Mạnh Xu Nghiên thu tay đang nghịch tóc lại, xoay người mở ra mấy hộp cơm trên bàn, kéo kéo áo thiếu niên, nói: “Dậy mau dậy mau, tớ mang đồ ăn ngon cho cậu này.”
Kỷ Dạng từ trên ghế ngồi dậy, đầu tiên là liếc về hướng cẳng chân của cô, đỏ ửng, hẳn là đã bôi thuốc.
Lại nhìn về phía bảy, tám hộp cơm tinh xảo được đặt trên chiếc bàn bị bỏ đi. Có trái cây, bò bít tết, bánh ngọt, đúng là một bữa ăn phong phú.
“Đây là cái báo ân mà cậu nói?” Lần trước là xe mô tô, lần này tụt xuống chỉ còn bò bít tết?
Mạnh Xu Nghiên đưa cho anh một đôi đũa, rồi bưng phần của mình lên ăn: “Sao vậy, không hợp khẩu vị cậu à?”
“Tớ nghe bạn cùng lớp của cậu nói ngày nào cậu cũng ăn mì gói, nên mới nghĩ đến việc mang cho cậu chút đồ thiết thực.”
“Đưa tiền chẳng phải thực tế hơn sao?” Kỷ Dạng cũng không từ chối, nhận lấy đôi đũa và bắt đầu ăn.
Nghe thấy lời này, Mạnh Xu Nghiên đang cắn miếng bò bít tết, không thể tin nổi mà nhìn anh, biểu cảm như muốn nói “Thì ra cậu là loại người như vậy.”
Kỷ Dạng chẳng buồn nâng mắt lên: “Tôi đâu phải thánh nhân, đương nhiên cũng thích tiền.”
Mạnh Xu Nghiên không nói gì nữa, trong lòng đang cân nhắc xem ngày mai có nên bỏ tiền vào hộp mang tới hay không.
Kỷ Dạng nãy giờ vẫn luôn chăm chú nhìn vào bảng giao diện, trong lòng thầm than: quả nhiên là như thế.
Hóa ra chỉ cần không làm việc dư thừa, nói lời thừa thãi trong suất diễn của mình, thì ở những lúc khác có tiếp xúc gần với nữ phụ cũng sẽ không sinh ra thêm suất diễn ngoài ý muốn.
Trong lúc nhất thời, Kỷ Dạng cảm thấy miếng bò bít tết trong miệng trở nên ngon hơn không ít.
Chẳng mấy chốc, anh đã ăn sạch phần của mình.
Thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của anh, Mạnh Xu Nghiên lại đưa mắt đánh giá anh vài lần.
Hình như mỗi lần gặp mặt, đối phương đều mặc đồng phục học sinh, thêm việc đám người lớp 15 nói anh thích ăn mì gói, có vẻ hoàn cảnh gia đình không được tốt lắm.
Thảo nào lại nói thích tiền.
Đã có kết luận, Mạnh Xu Nghiên vỗ vỗ vai thiếu niên, hứa hẹn: “Yên tâm, về sau cơm trưa của cậu tớ bao hết, tớ ăn gì cậu ăn nấy.”
Kỷ Dạng không có hứng thú với chuyện ăn uống lắm, gạt cái tay trên vai xuống, đứng dậy đi đến mép sân thượng hóng gió.
Mạnh Xu Nghiên bưng hộp đựng trái cây lên, bước tới gần mép sân thượng rồi đặt xuống, vừa ăn trái cây vừa ngắm góc mặt nghiêng của thiếu niên.
Trước kia cô chỉ một lòng hướng về Tư Diệp, chưa từng mảy may để ý đến ai khác, thế nên không phát hiện ra trong trường còn có một người đẹp trai thế này.
Chậc chậc, nếu không sao có thể nói mắt cô bị mù chứ.
“Bạn học Kỷ, cậu có bạn gái chưa?”
Kỷ Dạng nghiêng đầu, nhắc nhở: “Chú ý nước miếng.”
Mạnh Xu Nghiên cúi đầu lau khóe miệng, gạt người, rõ ràng là không có mà.
Phía dưới bên phải sân thượng là một con đường nhỏ rợp bóng cây xanh, ven đường trồng đầy long não, cành lá tốt tươi.
Còn có một màn “tôi chạy cậu đuổi” vô cùng hấp dẫn.
Mạnh Xu Nghiên nhớ tới lời lần trước của thiếu niên, giải thích: “Tớ thật sự không có chủ động bắt nạt người khác.”
Kỷ Dạng không hiểu gì, nhìn về phía cô.
Tưởng rằng anh không tin, Mạnh Xu Nghiên bẻ ngón tay đếm: “Ngày đầu tiên tớ đến trường, cậu ta đã làm đổ hộp cơm của tớ, ngày thứ hai lau sàn lại làm bẩn giày của tớ, ngày thứ ba thì cố ý đâm vào người tớ, khiến tớ va vào bàn bầm tím một mảng lớn...”
Cô càng nói, sự kinh ngạc trong đáy mắt Kỷ Dạng càng hiện rõ.
“Cậu nói xem, tớ phản kích là sai sao?” Nói xong những lời này, Mạnh Xu Nghiên cảm thấy cực kỳ uất ức. Mấy người này đều bị mù hết rồi à, rõ ràng là Bạch Tiếu Tiếu gây sự với cô trước, chẳng lẽ cô còn phải để mặc người ta bắt nạt mới được sao?
“Thật xin lỗi.”
“Hả?” Mạnh Xu Nghiên ngẩng đầu.
“Cậu khóc à?” Kỷ Dạng nhíu mày, sờ soạng trong túi áo một vòng cũng không tìm được khăn giấy, anh do dự một chút rồi nâng tay áo đồng phục lên, lau nước mắt cho người trước mặt.
Mạnh Xu Nghiên quên cả khóc, ngây ngẩn nhìn người thiếu niên.
Ngoại trừ ba cô ra, đây vẫn là lần đầu tiên có người lau nước mắt cho cô.
Hương thơm tươi mát của bột giặt thoáng qua mũi, làm Mạnh Xu Nghiên có chút hoài niệm, không nhịn được mà lần theo mùi hương ấy, hít hà.
Kỷ Dạng: “...”
Rút tay về, anh lại nói một lần nữa, “Thật xin lỗi.”
“Là tôi hiểu lầm cậu.”
Có lẽ vì thiết lập nhân vật, nên bản thân nữ chính Bạch Tiếu Tiếu là kiểu người có thể chất dễ dàng “té ngã”, thành ra những chuyện Mạnh Xu Nghiên vừa kể dường như cũng không quá kỳ quái.
Trên con đường nhỏ rợp bóng cây, hai người đuổi bắt nhau đã rời đi, chỉ còn người bên cạnh thỉnh thoảng lại nức nở. Trong hộp trái cây, có một vệt nước loang lổ màu, cũng không biết trong đó có bị lẫn nước mắt hay không.
Kỷ Dạng liếc nhìn miếng dưa hấu đỏ rực được đưa đến bên miệng, rất muốn từ chối.
“Đến cả cậu cũng ghét bỉ tôi sao?” Mạnh Xu Nghiên hồng hốc mắt, ánh nắng rơi vào đáy mắt cô nhanh chóng vỡ vụn, thấy những giọt nước mắt mới đang chực trào sắp lăn xuống, thiếu niên lạnh lùng cuối cùng cũng cúi người, đem miếng dưa hấu kia ăn hết vào trong miệng.
Kỷ Dạng thầm nghĩ, miếng dưa hấu này... hình như có hơi mặn.