Editor: Gracie
Mưa mùa hè đến nhanh, đi cũng nhanh.
Khi Mạnh Xu Nghiên về đến nhà, trong phòng khách đang rộn ràng tiếng nói cười vui vẻ, náo nhiệt vô cùng.
“Ôi tiểu thư, sao cô lại bị ướt thành thế này.”
Tiếng kêu của dì giúp việc nhà họ Mạnh khiến cuộc trò chuyện trong phòng khách ngừng lại, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía người đang đứng ở cửa.
Một quả bóng đá chầm chậm lăn đến dưới chân Mạnh Xu Nghiên, ngay sau đó, một đứa bé trai khoảng ba, bốn tuổi đứng cách cô vài mét, chỉ tay về phía cô: “Đồ xấu xí, trả bóng lại cho tôi!”
“Nhạc Nhạc.” Người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ghế sofa khẽ quở trách một câu, nhưng không hề có ý định đứng dậy ngăn cản con trai.
Mà những người khác cũng chỉ nhấp trà để che giấu nụ cười, một bộ dáng quần chúng xem diễn.
“Để tôi, để tôi, tiểu thư cô mau về phòng tắm rửa đi, kẻo bị cảm lạnh.” Dì giúp việc đặt đôi dép vừa lấy tới xuống đất, duỗi tay định nhặt quả bóng lên.
Mạnh Xu Nghiên cúi người đè tay bà lại, nước mưa trên tóc theo đó nhỏ giọt xuống sàn nhà.
“Cứ để con.”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mạnh Xu Nghiên nhặt quả bóng dưới đất lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười không rõ ý tứ.
“Nhanh lên, đồ xấu xí!” Thằng bé bất mãn giậm chân.
Mạnh Xu Nghiên nheo nheo mắt, tung quả bóng trong tay lên hai lần, sau đó chỉ thấy cô xoay người, theo cánh cửa lớn đang mở, ném mạnh quả bóng vào màn mưa trắng xóa.
Quả bóng rất nhanh biến mất hoàn toàn trong bóng đêm, thấy vậy, thằng bé bỗng òa lên khóc lớn, ngồi bệt xuống đất ăn vạ: “Đồ xấu xí, trả bóng cho tôi, hu hu, mẹ ơi...”
Người phụ nữ vốn bình tĩnh cuối cùng cũng có phản ứng, vội vã đứng dậy chạy đến bên thằng bé, ôm vào lòng dỗ dành, dỗ được vài câu liền không hài lòng ngẩng đầu lên: “Con làm chị như vậy sao?”
Đứng lâu quá, Mạnh Xu Nghiên cảm thấy chân hơi đau, vịn lấy dì giúp việc bên cạnh, đáp trả lại người phụ nữ: “Thế bà dạy con như vậy à?”
“Con...”
“Làm sao thế, sao con trai cưng lại khóc?” Ở trên lầu nghe thấy tiếng khóc của con trai, Mạnh Hưng Văn lập tức bỏ công việc đang làm xuống, hai bước thành một bước chạy đến bên vợ con, ôm con trai lên hôn hít dỗ dành.
Người phụ nữ không ra vẻ như vừa nãy nữa, ngược lại còn đổ lỗi cho con trai mình: “Đều tại Nhạc Nhạc không ngoan, chơi bóng không cẩn thận đυ.ng phải Nghiên Nghiên, làm con bé tức giận.”
Mạnh Hưng Văn lúc này mới chú ý đến con gái ở cửa, nhíu mày nói: “Sao lại thành ra thế này, không phải có tài xế đưa đón sao?”
“A Văn, là em không tốt, hôm nay các chị đến chơi, em bảo chú Lý đi đón bọn họ.” Người phụ nữ lộ vẻ áy náy, bày ra bộ dạng nhận lỗi.
Cũng không phải chuyện gì to tát, Mạnh Hưng Văn đương nhiên không nỡ trách móc bà ta. Vỗ vỗ vai vợ trấn an hai câu, rồi quay đầu nhìn về phía con gái bị ướt như chuột lột: “Lớn chừng này rồi, còn để người khác phải lo lắng, mau lên lầu chỉnh trang lại đi.”
Mạnh Xu Nghiên thấy ba mình bị người phụ nữ kia lừa gạt qua mặt chỉ với vài ba câu, đột nhiên cảm thấy thật vô vị.
Cô chẳng thèm thay giày, chân đi cà nhắc đỡ lấy lan can cầu thang, không để ý tới những lời nói phía sau mà bước lên lầu.
Dù sao cũng là cô con gái mình thương từ nhỏ đến lớn, Mạnh Hưng Văn thấy cô đi khập khiễng, không yên tâm liền đuổi theo.
Ngay lúc cánh cửa phòng sắp đóng lại, ông rốt cuộc cũng đuổi kịp, thở hổn hển nói: “Nói với ba, ai bắt nạt con, ba sẽ tìm người dạy cho nó một bài học!”
Mạnh Xu Nghiên dùng tay chặn cửa lại, qua khe hở chỉ rộng bằng bàn tay, nói chuyện với ba mình: “Không cần đâu, đã có người giúp con báo thù rồi. Ba cứ xuống dưới dỗ dành con trai của ba đi.”
“Này, sao lại nói như thế, con trai của ba không phải là em trai con sao? Con vừa mới bắt nạt em, ba còn chưa nói gì con, giờ lại giận dỗi với ba à?
“Con không có em trai, đừng có bắt quàng làm họ.” Mạnh Xu Nghiên hắt xì một cái, cảm thấy đầu hơi nóng lên, không kiên nhẫn nói: “Còn việc gì nữa không? Con muốn đi tắm rửa.”
“À, phải rồi, ngày mai con đi cùng ba đến nhà họ Tư, hủy bỏ hôn sự giữa hai nhà.”
“Ừm, được thôi.” Mạnh Hưng Văn đang định buông tay ra, chợt phản ứng lại, hai mắt trừng lớn: “Con nói hủy hôn?”
Mạnh Xu Nghiên gật đầu: “Đúng vậy, chính là hủy hôn.”
“Không được, không được, đó là nhà họ Tư đấy, không phải con thích thằng nhóc nhà họ nhất sao, hủy hôn cái gì chứ.”
Ông ta chỉ là một tên nhà giàu mới nổi, có thể leo lên nhà họ Tư đều là dựa vào ơn cứu mạng cha già nhà ông từng giúp nhà họ Tư một lần, nếu để vuột mất cơ hội này, e là chẳng mấy thế hệ nữa, nhà họ Mạnh của ông chắc lại phải về quê làm ruộng mất.
Nhà họ Mạnh bọn họ không có mấy ai thông minh, cha già nhà mình đang suy nghĩ cái gì, Mạnh Xu Nghiên liếc mắt một cái liền biết.
“Tư Diệp đã có người mình thích, hơn nữa con ở trường đã đắc tội với cậu ta nhiều lần. Dù ba không chịu hủy hôn, cậu ta cũng sẽ chủ động đề nghị hủy hôn thôi. Chi bằng chúng ta chủ động trước, giữ lại chút thể diện.”
Mạnh Hưng Văn tức giận nhìn vẻ mặt đầy thờ ơ của con gái, nhưng vẫn không chịu thốt ra lời đồng ý.
Đầu càng lúc càng nặng, Mạnh Xu Nghiên dựa vào cửa, nói nhăng nói cuội: “Yên tâm, con đã tìm được một người giàu hơn, tuyệt đối tốt hơn nhà họ Tư.”
Mạnh Hưng Văn lập tức hết giận, cố chen đầu vào khe cửa, chớp mắt hỏi: “Thật không, nhà nào vậy?”
Một bàn tay áp lên mặt ông đẩy ra ngoài, trước khi cửa đóng lại, bên trong vọng ra một câu nhẹ bẫng “Không thể tiết lộ”, như một chiếc móc câu khiến lòng Mạnh Hưng Văn nóng như lửa đốt.
“Nghiên Nghiên, rốt cuộc là nhà ai vậy?” Ông đập cửa, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.