Sau Khi Người Qua Đường Giáp Nhặt Được Nữ Phụ (Xuyên Nhanh)

Chương 8

Mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn, Mạnh Xu Nghiên quay đầu, xuyên qua màn mưa trắng xóa nhìn về phía lối vào con hẻm, sau đó lại quay đầu lại gục cằm lên vai thiếu niên, than phiền: “Vừa nãy đáng lẽ không nên đi, như vậy người bị hại là tớ đây còn có thể làm chứng, khiến cho bọn họ phải ở trong tù thêm mấy ngày.”

“Vậy bây giờ tôi đưa cậu quay lại nhé?”

“Đừng, đừng, tớ nói giỡn thôi.”

Nếu bộ dạng này của cô truyền ra ngoài, không biết sẽ bị thêu dệt thành lời đồn đại vớ vấn gì nữa.

“Haiz.” Cô cọ cọ cằm lên bả vai anh, cảm thán: “Tớ đúng là có thể chất hay gặp tai nạn mà, rõ ràng tớ thiện lương như vậy, sao lại có nhiều người muốn gây khó dễ với tớ thế?”

“Chẳng phải cậu cũng thường xuyên bắt nạt người khác sao?” Kỷ Dạng cảm thấy nhận thức của nữ phụ về bản thân có vấn đề.

Người trên lưng lập tức không chịu, “Cậu nghe ai nói thế, làm sao tớ lại vô duyên vô cớ đi bắt nạt người khác được chứ.”

“Vậy còn Bạch Tiếu Tiếu trong lớp cậu thì sao?” Không phải ngày nào cũng bắt nạt người ta ít nhất một lần à.

Nhưng Mạnh Xu Nghiên lại chú ý đến điểm khác, đôi tay ôm lấy thiếu niên siết chặt, “Cậu cũng thích cậu ấy à?”

“Còn không buông tay ra, tôi sẽ ném cậu xuống.”

“Ò.”

Mạnh Xu Nghiên buông cổ anh ra, trầm mặc vài giây, vẫn không chịu bỏ qua: “Cậu còn chưa trả lời đấy.”

“Không quen, không thích.” Mau im miệng lại giùm.

Đi đến trước cửa một cửa hàng tiện lợi, Kỷ Dạng thả người xuống.

“Ơ?” Mạnh Xu Nghiên nghi hoặc.

“Có thể tự bắt xe về nhà rồi đấy.”

Mạnh Xu Nghiên vội vàng níu lấy thiếu niên định rời đi, phấn mắt đã lem luốc hết cả: “Thật ra tớ có một tuổi thơ bi thảm...”

Kỷ Dạng mặt không cảm xúc.

“Thôi được rồi, tạm biệt.” Mạnh Xu Nghiên bỏ cuộc.

Đợi cô lên xe xong, Kỷ Dạng mới quay về căn hộ.

Điện thoại di động trong túi của anh đã rung lên rất nhiều lần.

Đi đến trước cửa chung cư, Kỷ Dạng mới lấy điện thoại ra gọi lại.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp.

“Vừa nghe chú Long nói, em gọi điện cho chú ấy?”

Là Kỷ Minh, anh trai của nguyên chủ.

“Vâng, gặp chút rắc rối.” Kỷ Dạng không nói chi tiết, mà đối phương cũng không truy hỏi thêm.

Thật ra cảm tình giữa Kỷ Minh và người em trai này không quá sâu đậm, từ nhỏ anh ấy đã được bồi dưỡng để trở thành một người thừa kế, phải luôn không ngừng nghỉ học tập cùng tham gia các khóa huấn luyện lễ nghi.

Mà Kỷ Dạng nhỏ hơn anh ấy 6 tuổi, lại ham chơi còn không bị gò bó, chẳng hề có bất kỳ chút áp lực nào.

Hai người không chỉ tồn tại khoảng cách thế hệ nghiêm trọng, mà còn khuyết thiếu đi tình cảm thân thiết thường thấy giữa anh em ruột thịt.

Khi anh ấy ý thức được mình còn có một đứa em trai thì Kỷ Dạng đã trở thành một kẻ kiêu ngạo, ăn chơi trác táng. Tuy rằng không chọc ra họa gì lớn, nhưng cũng không ít lần gây rối, khiến nhiều người phải chạy đôn chạy đáo theo sau dọn dẹp.

Nhưng dù là như vậy, cha mẹ hay bao gồm cả anh ấy, đều không dám trách mắng quá mức.

Bởi vì từ khi Kỷ Dạng sinh ra, ngoài bảo mẫu và rất nhiều người giúp việc, thì những người bận rộn với công việc và học hành như bọn họ hầu như không quá quan tâm đến cậu.

Cậu lớn lên không lầm đường lạc lối đã là điều may mắn lắm rồi. Bọn họ nào dám yêu cầu cậu phải ngoan ngoãn, nghe lời giống như những đứa trẻ khác.

Kỷ Minh bóp bóp sống mũi, nhìn bức ảnh gia đình trên bàn, nhớ lại một tháng trước khi nhận được tin em trai rơi xuống sông, anh ấy đã sợ tới mức gần như hồn xiêu phách lạc.

May thay, bọn họ vẫn còn cơ hội bù đắp cho cậu.

“Ở bên đó có quen không? Dự định khi nào trở về?”

“Ừm, chờ nghỉ hè đi, bên này bầu không khí học tập khá tốt.”

“...” Kỷ Minh còn không biết em trai mình ở trên lớp là cái dạng gì sao.

Thôi, em trai vui là được.

Kỷ Dạng thay đôi giày ướt ra, xỏ dép lê bước vào phòng tắm, chiếc điện thoại vừa ngắt cuộc gọi được anh đặt vào hộp đựng đồ trong phòng tắm.

Tiếng nước chảy tràn ngập toàn bộ không gian, Kỷ Dạng nhìn bảng giao diện trong suốt trước mặt, thở dài nặng nề.