Sau Khi Người Qua Đường Giáp Nhặt Được Nữ Phụ (Xuyên Nhanh)

Chương 7

Editor: Gracie

Thứ Sáu, thời tiết bỗng nhiên chuyển âm u, buổi sáng vẫn còn nắng rực rỡ, đến khi tan học đã thấy mây đen kéo đến phủ kín thành phố.

Kỷ Dạng đợi cho mọi người về gần hết, mới thong thả đi ra khỏi trường.

Trước trận mưa to, gió có hơi lớn, thổi lá cây ven đường vang lên xào xạc.

Trên đường không có nhiều người qua lại, sau khi rẽ vào con ngõ nhỏ, bóng người càng trở nên thưa thớt.

Cũng không biết có phải từ lần ở trên sân thượng đó hay không, mà toàn bộ cốt truyện dường như đang phát sinh những biến hóa rất nhỏ.

Tựa như lần này nữ phụ bị chặn trong hẻm nhỏ, cốt truyện vốn dĩ không hề có. Ấy vậy mà, suất diễn của anh lại được thêm vào đúng chỗ này.

Anh cảm thấy, nữ phụ này có chút ngốc nghếch.

Không chỉ mình anh nghĩ vậy, ngay cả Mạnh Xu Nghiên cũng tự thấy mình khá ngốc.

Mới trọng sinh về được mấy ngày, cô lại bị chặn đường tiếp. Đời trước cũng không có chuyện này mà.

Mấy người trước mặt trông rất du côn, vừa nhìn đã biết là những kẻ lăn lộn lâu năm ngoài xã hội.

Cô làm sao cũng không nhớ nổi mình đã chọc vào loại người này khi nào?

“Chuyện này, các vị đại ca, nếu cần tiền thì cứ nói, chúng ta trao đổi văn minh được không?” Chờ đấy, chỉ cần cô thoát ra được, nhất định sẽ tống hết bọn người này vào trong tù.

“Mày là Mạnh Xu Nghiên?” Gã đàn ông xăm trổ với thân hình vạm vỡ rít một hơi thuốc, khói thuốc phả ra lượn một vòng trước mặt Mạnh Xu Nghiên, khiến cô ho sặc sụa không ngừng.

Mạnh Xu Nghiên tuy không có nhan sắc kinh người, nhưng cũng thuộc dạng tiểu mỹ nhân. Da trắng eo thon, hôm nay cô còn mặc váy dài càng làm nổi bật đường cong mềm mại, lại thêm đôi mắt ngấn lệ vì ho, toát lên vẻ yếu ớt đáng thương.

Ánh mắt gã đàn ông đảo quanh người Mạnh Xu Nghiên, rồi lại phả thêm vài luồng khói nữa về phía mặt cô.

Mạnh Xu Nghiên ho đến mức sắp rớt nước mắt, trong lòng đã sớm đem người trước mặt ra rút gân lột da hàng vạn lần.

“Là mày làm Lý Song Hồng vào tù?” Có lẽ đã ngắm đủ bộ dạng chật vật của cô gái trẻ, gã đàn ông ném tàn thuốc xuống đất, chuyển sang hỏi chuyện chính.

Mạnh Xu Nghiên ngừng ho, lấy tay che miệng làm bộ không nghe thấy, nhưng trong lòng đã dấy lên sóng to gió lớn.

Xong rồi xong rồi, hôm nay e là phải bỏ mạng tại đây.

Cô không nói gì, gã đàn ông cũng chẳng ép buộc.

Người bên cạnh đưa cho gã đàn ông một cây gậy bóng chày, gã đàn ông tiếc nuối nhìn đôi chân thon thả của cô gái trẻ.

“Một chân hay một tay, mày chọn cái nào?”

Con ngươi Mạnh Xu Nghiên co lại, những người này sao lại khủng bố như thế.

Cô dường như bị dọa không nhẹ, cơ thể dựa vào vách tường từ từ trượt xuống, ngồi xổm trên mặt đất rũ đầu, nói bằng giọng mũi: “Không liên quan đến tôi, tôi làm sao có năng lực lớn đến vậy.”

“Không liên quan đến mày?” Gã đàn ông cũng ngồi xổm xuống theo, dùng gậy bóng chày chọc vào bắp chân nhỏ của Mạnh Xu Nghiên, “Người dẫn người đến trường chính là chú của mày, thật sự không liên quan gì đến mày sao?”

Mạnh Xu Nghiên chỉ cảm thấy bắp chân mình như bị một con rắn lạnh lẽo quấn lên, thoáng nhìn qua cây gậy còn to hơn cả cẳng chân mình kia, mặt cô lập tức tái nhợt.

Cây gậy trượt theo bắp chân, càng lúc càng lên cao, đến tận viền ren nơi mép váy, đáy mắt gã đàn ông hiện lên tia du͙© vọиɠ.

“Thực ra cũng không phải không có lựa chọn khác.”

Mạnh Xu Nghiên cắn môi, cô không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu gã đàn ông có ý gì. Nhưng sao có thể, như thế chẳng thà cô đi tìm chết còn hơn.

“Chú... chú à, tôi chọn tay trái vậy.” Không sao không sao, chỉ cần không bị cắt cụt, tay trái sau này coi như đồ trang trí cũng được, cô vẫn còn tay phải để dùng mà.

Đối diện với sự bình tĩnh đột ngột của cô gái trẻ, tất cả mọi người trong con hẻm đều sững sờ.

Nhân lúc này, Mạnh Xu Nghiên đứng dậy co giò chạy, ngay cả cặp sách cũng không dám lấy.

Cô thề, đây là lần chạy nhanh nhất của cô, đến thi chạy 800m cũng chưa từng liều mạng đến vậy.

Nhưng mà, cái con hẻm này xây dài như thế để làm gì chứ!

Bụp.

Chân phải của Mạnh Xu Nghiên khụy xuống, té nhào trên đất, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Cây gậy bóng chày lăn đến bên chân cô, mà trên bắp chân phải đang co quắp của cô lập tức xuất hiện một mảng bầm tím.

Khoảng cách đến lối ra con hẻm chỉ còn mấy mét, Mạnh Xu Nghiên có chút không cam lòng, hét lên vài tiếng “Cứu mạng.”

Đột nhiên, mái tóc bị người túm lấy, Mạnh Xu Nghiên ăn đau khẽ kêu lên, cơ thể lập tức bị lật ngửa ra, phía trên là một chiếc điện thoại di động màu đen.

“Để sau này đỡ phiền phức, bọn tao chụp cho mày vài tấm ảnh làm kỷ niệm. Nếu sau khi ra ngoài mày báo cảnh sát, thì mấy bức ảnh này sẽ không cẩn thận mà bị phát tán lên mạng đấy.”

Hai người đè chặt thân thể Mạnh Xu Nghiên xuống, gã đàn ông xăm trổ ngồi xổm bên cạnh, một tay cầm điện thoại, một tay vươn về phía cổ áo Mạnh Xu Nghiên.

“Mày dám!” Mạnh Xu Nghiên khóe mắt đỏ bừng, cơ thể giãy giụa kịch liệt.

“Chậc chậc, bị bắt nạt đến thật đáng thương.”

Động tác của gã đàn ông khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên đang đứng ở đầu hẻm.

Đáy mắt Mạnh Xu Nghiên sáng ngời lên, là anh.

Kỷ Dạng đã nói xong lời thoại theo suất diễn, nhưng bước chân vẫn không rời đi.

Anh đứng ở đầu hẻm, nhìn nữ phụ đang bị mấy gã đàn ông đè dưới đất, đôi mày thanh tú dần dần nhiễm sát khí.

Đối với những cảnh thêm thắt ngoài cốt truyện gốc, anh cũng không rõ tình huống cụ thể. Nếu biết trước rằng sẽ như thế này, vừa rồi anh đã chẳng dừng lại trên đường.

Gã đàn ông xăm trổ cảm nhận được người tới không có ý tốt, đứng lên phô ra thân hình cường tráng, “Thằng nhóc, muốn gây sự à?”

“Ừm.” Kỷ Dạng từng bước tiến vào, không một chút mảy may sợ hãi.

Mạnh Xu Nghiên được buông ra, vội vàng lê chân đứng dậy nép sang một bên, đôi mắt còn đọng nước sáng lấp lánh nhìn thiếu niên, miệng nhỏ giọng cổ vũ “cố lên”.

Tuy thiếu niên có vóc dáng cao ráo, nhưng tay chân đều mảnh khảnh, vừa nhìn đã biết chưa từng đánh nhau. Có một tên du côn có lẽ vì quá muốn thể hiện, chưa chờ lệnh đã xách gậy xông lên.

Cây gậy vung lên tạo thành tiếng gió, Kỷ Dạng ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, dễ như trở bàn tay giơ tay lên nắm lấy thân gậy, sau đó kéo mạnh, tên du côn bị lôi ngã chúi về phía trước.

Gã thậm chí còn chưa kịp tự hỏi đã xảy ra chuyện gì thì mặt đã bị úp xuống đất, chân cũng bị ăn một gậy, đau đến mức toát cả mồ hôi lạnh.

Gã đàn ông xăm trổ khϊếp sợ trước thân thủ của thiếu niên, trong lòng do dự không biết có nên tiếp tục nữa hay không.

Nhưng Kỷ Dạng không hề để lại đường lui cho hắn, anh cầm gậy với vẻ mặt lạnh lùng: “Đánh thắng tôi, các người liền có thể đi.”

“Hừ, ngông cuồng.” Biết không còn đường lui, gã xăm trổ cũng chẳng thèm bận tâm đến chuyện lấy nhiều hϊếp ít, dẫn theo đám người cầm gậy xông lên, đánh loạn xạ về phía thiếu niên.

“Cẩn thận!” Mạnh Xu Nghiên sợ đến mức tim như ngừng đập, sắc mặt còn trắng nhợt hơn cả lúc nãy.

Một tiếng sấm nổ vang bên tai, át đi cả tiếng kêu rên đau đớn trong con hẻm nhỏ.

Những giọt mưa to bằng hạt đậu đập xuống mặt đất, càng lúc càng nhiều đóa hoa nước nhỏ nở rộ tung tóe.

“Trời mưa rồi.” Mạnh Xu Nghiên lẩm bẩm.

Kỷ Dạng gác điện thoại xong, đi về phía cô: “Muốn ở đây chờ cảnh sát hay là...”

“Chân tớ đau, không đi được.”

Mặt đất càng lúc càng ướŧ áŧ, trên người Mạnh Xu Nghiên cũng bị dính không ít giọt mưa, hàng mi dài của cô ướt dầm dề, không rõ là nước mưa hay nước mắt, trông cực kỳ đáng thương.

“Tôi cõng cậu?” Kỷ Dạng chẳng hiểu sao lại buột miệng nói ra câu ấy.

Nói xong anh liền thấy hối hận: “Ý tôi là...”

“Được nha, cảm ơn.”

Khóe môi Mạnh Xu Nghiên khẽ cong lên, dang hai tay về phía người thiếu niên trước mặt.

Đáy mắt Kỷ Dạng hiện lên tia ảo não, im lặng suy nghĩ một hồi rồi vẫn xoay lưng lại, ngồi xổm xuống.

Thân thể mềm mại của thiếu nữ lập tức áp lên lưng anh, cổ anh cũng bị hai tay cô quấn lấy.

Trong không khí ẩm ướt mang theo mùi tanh của nước mưa, không biết từ khi nào lại xen lẫn một làn hương thơm dịu, khiến Kỷ Dạng có chút không quen khẽ nhíu mày.

“Á, Kỷ Dạng, cặp sách của tớ còn ở trong kia.”

Kỷ Dạng đã đi đến đầu hẻm đành dừng bước, cam chịu số phận mà hít một hơi thật sâu, đặt cô xuống rồi đi vòng trở lại lấy cặp sách.

Không lâu sau, cả cặp sách cùng chiếc điện thoại bị rơi vỡ đều được giao tới tay Mạnh Xu Nghiên.

“Cảm ơn nhé, Kỷ Dạng.” Mạnh Xu Nghiên đeo cặp lên lưng xong, một lần nữa dang hai tay ra.

Kỷ Dạng liếc mắt nhìn cô một cái, có chút nghi ngờ đối phương có phải đang cố tình lăn lộn mình hay không.

Chờ lúc hai người bước ra khỏi hẻm nhỏ được vài mét, xe cảnh sát cũng dừng lại phía sau bọn họ.