Lầu dưới, lớp 11/15.
Thôi Dương chạy ào vào lớp như một quả cầu lửa, hai má ửng đỏ, không biết là do kích động hay là tại trời nóng.
Vừa ngồi xuống, còn chưa kịp uống ngụm một nước nào đã đè nén sự phấn khích mà nói: “Mấy cậu đoán xem tớ vừa nhìn thấy cái gì?”
Dứt lời.
Một giây, hai giây...
Một phút trôi qua, vẫn không có ai thèm phản ứng cậu ta.
Thôi Dương gãi đầu xấu hổ, nói cũng không được, mà không nói cũng chẳng xong.
“Các cậu đều không tò mò sao?”
Xung quanh trăm miệng một lời: “Không tò mò, dù gì lát nữa cậu cũng tự nói ra thôi.”
Thôi Dương: “...”
“Anh Dạng, còn anh thì sao, cũng không tò mò à?” Thôi Dương lay bàn Kỷ Dạng, mắt tràn đầy mong đợi.
Kỷ Dạng đang thả hồn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không chú ý cậu ta nói gì.
Thân thể anh đang mượn là của con trai út nhà họ Kỷ ở Kinh thành, vì say rượu rồi đua xe với người khác mà rớt xuống sông. Sau một tiếng đồng hồ được vớt lên, linh hồn trong thân thể này đã đổi thành anh.
Nguyên chủ sinh ra đã ngậm thìa vàng từ nhỏ, cả nhà cưng chiều, bên trên còn có một người anh trai gánh vác. Trước khi chết không có chấp niệm nào quá mạnh mẽ, nếu thật sự phải tìm ra một cái, thì chính là anh ta vẫn chưa chơi đủ, còn nhiều nơi trên thế giới này chưa từng đặt chân đến.
Trùng hợp thay, điểm này lại tình cờ ăn khớp với Kỷ Dạng- người đến đây để tận hưởng kỳ nghỉ.
Chỉ cần hoàn thành thêm một suất diễn nữa thôi, anh liền có thể thoải mái đi chơi rồi.
Nghĩ đến đây, Kỷ Dạng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, khóe môi không khỏi cong lên.
“Anh Dạng?” Thôi Dương giơ tay quơ quơ trước mắt anh.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Kỷ Dạng hoàn hồn, “Làm sao vậy?”
“Này, bạn trai!”
Một giọng nữ đầy hớn hở truyền đến từ cửa sổ gần hành lang.
Kỷ Dạng xoay đầu sang, nheo mắt nhìn về phía đó.
Cô gái mặc đầm trắng đang chống hai tay lên cửa sổ, thò nửa người vào trong, đôi mắt cười híp lại nhìn anh.
Kỷ Dạng quay đầu về, làm như không nhìn thấy.
Phía sau lặng im.
Kỷ Dạng tưởng người đã đi, đang định quay đầu lại thì một chiếc chìa khóa đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.
Theo động tác lắc lư của bàn tay đang cầm, chiếc chìa khóa va chạm với miếng sứ nhỏ hồng nhạt bên cạnh, phát ra âm thanh leng keng dễ nghe.
“Đấy, không lừa cậu mà, thật sự đã mua xe mô tô cho cậu rồi.” Mạnh Xu Nghiên ngồi xuống chỗ kế bên Thôi Dương trước mặt Kỷ Dạng, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt anh.
Mái tóc dài buông xuống bàn, vài sợi châm vào mu bài tay Kỷ Dạng, khiến anh phải rụt tay lại.
“Tôi không cần”. Mấy thứ như xe mô tô, anh đã không còn chơi từ lâu rồi.
“Vậy cậu thích gì, tôi mua cho cậu.”
“Không cần”.
“Vậy không được, có ơn không báo không phải tính cách của tôi.”
“...”
Kỷ Dạng cầm lấy chìa khóa trong tay cô.
“Thế này là đủ rồi.”
Mạnh Xu Nghiên nhìn ngón tay trống không của mình, nhoẻn miệng cười, nhìn lướt qua quyển vở trên bàn, miệng lẩm bẩm: “Kỷ Dạng...”
“Thì ra cậu tên là Kỷ Dạng.”
“Chào cậu, tôi là Mạnh Xu Nghiên.”
Kỷ Dạng nhìn chăm chú vào bảng giao diện, không đáp lời, sợ nói thêm một câu, lại nhiều ra cái gì đó.
Tất cả học sinh lớp 15 đều dừng việc trong tay, dồn hết sự chú ý vào hai người bên cửa sổ.
Còn Thôi Dương, người vừa ở lầu bốn hóng được chuyện bát quái, lúc này đang trừng to đôi mắt nhìn một trong những nhân vật chính của câu chuyện lại quay sang tán tỉnh ‘bông hoa’ của lớp mình, trong lòng nóng như lửa đốt.
“Bạn học Kỷ, có thể thương lượng một việc hay không?”
Kỷ Dạng vẫn cứ cúi đầu, nghịch nghịch chiếc chìa khóa xe vừa mới tới tay.
“Bạn học Kỷ, coi như tôi cầu xin cậu đấy. Cậu làm vệ sĩ cho tôi vài tháng nhé, tôi sẽ trả lương cho cậu, một ngày một nghìn thế nào?”
Kỷ Dạng khựng tay lại một chút: “Tôi không biết đánh nhau.”
Học sinh lớp 15: ...
Mạnh Xu Nghiên tất nhiên không tin, lúc ở trên sân thượng, chỉ cần một câu nói của anh đã khiến nhóm chị Hồng phải kiêng dè, làm sao có thể không biết đánh nhau chứ.
Kỷ Dạng đứng lên, không muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với nữ phụ.
Do động tác đứng dậy quá mạnh, bàn học của Kỷ Dạng bị đẩy về phía trước một chút, vừa vặn đυ.ng vào chân Mạnh Xu Nghiên.
Cô khẽ kêu lên một tiếng, khiến Kỷ Dạng chú ý.
“Chân của cậu...”
Mạnh Xu Nghiên liếc nhìn một mảng đỏ ửng trên chân mình, là do bị nước nóng làm bỏng lúc nãy. Cô đảo mắt, cố nặn ra vài giọt lệ, cực kỳ đáng thương nói: “Bị người ta làm bỏng.”
Còn may, không phải do bàn của anh đυ.ng phải.
Kỷ Dạng an tâm, không để ý tới nữa, bước thẳng ra khỏi lớp mà không hề ngoái đầu lại.
Mạnh Xu Nghiên trợn tròn mắt.
Sao người này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào vậy?