Trên xe, Thẩm Tri Âm lấy ra một tờ danh sách mua sắm, miệng líu lo liệt kê những món đồ cần mua.
"Hiện tại tôi không có tiền, cậu cho tôi mượn để mua hết mấy thứ này đi. Tôi kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cậu."
Cô nhìn cậu với ánh mắt mong mỏi, trong lòng lại cảm thấy hơi ngại vì là bậc trưởng bối mà lại đi mượn tiền của hậu bối.
Nhưng những thứ này đúng là cô cần lắm!
Thẩm Mộ Dã nhận lấy danh sách, nhìn vào: "Viết cái gì đây? Chữ xấu quá!"
Gương mặt nhỏ của Thẩm Tri Âm đỏ bừng. Chữ cô vốn đẹp lắm nhưng bây giờ còn nhỏ tuổi, nét viết bút lông chưa luyện lại được.
Cô giật phắt tờ giấy, miệng cãi lại: "Tôi viết chữ thảo, cậu không đọc được là do vấn đề IQ của cậu thôi!"
Chắc chắn không phải lỗi của cô.
Thẩm Tri Âm cầm tờ danh sách, dùng giọng non nớt đọc to nội dung. Tất cả đều là dược liệu Trung y, còn có vài loại hạt giống.
"Nhóc mua mấy thứ này để làm gì?"
Thẩm Tri Âm rất thật thà trả lời: "Tôi luyện đan."
Thẩm Mộ Dã: …
Xong rồi, cô nhóc này không chừng lớn lên ở địa bàn của tà giáo nào đó.
Thẩm Tri Âm vỗ lên ngực nhỏ cam đoan: "Yên tâm, tiền sẽ trả, không trả thì không có sữa uống!"
Thẩm Mỗ Dã trừng mắt nhìn cô: "Luyện đan gì chứ? Nhóc không biết lịch sử có bao nhiêu Hoàng đế chết sớm vì dùng thuốc sao? Còn nhỏ như vậy mà đã mê tín phong kiến rồi à?"
Thẩm Tri Âm phồng má lên, cơ thể nhỏ nhắn hiện giờ của cô chỉ cần ngậm miệng lại là hai má phồng lên, trông như bánh bao mềm vậy.
"Cậu đừng có vu oan cho tôi, tôi có truyền thừa đàng hoàng đấy."
"Nhỏ như thế mà có truyền thừa gì chứ? Bị lừa rồi còn ngốc nghếch đếm tiền giùm người ta."
"Cậu không cho mượn thì em đi tìm người khác."
Không cho mượn thì thôi, hừ! Nếu không phải cô hiện tại còn nhỏ thì đã ra cầu vượt bói toán kiếm tiền rồi.
Cô từng đọc trong tiểu thuyết, làm thầy bói ở cầu vượt rất kiếm được tiền.
Nhìn thấy cô nhóc thực sự giận, Thẩm Mỗ Dã bĩu môi một tiếng.
"Người nhỏ mà tính khí lớn, còn không cho tôi nói. Hơn nữa, tôi có nói là không cho mượn đâu."
Ngay lập tức đôi mắt Thẩm Tri Âm sáng lấp lánh nhìn cậu.
"Cháu trai ơi, cậu thật tốt!"
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào như kẹo đường, làm Thẩm Mộ Dã cảm giác như vừa uống nước mật ong, mát lạnh cả người.
Mua thì mua, cùng lắm cậu sẽ để mắt kỹ hơn một chút.
Có tiền của Thẩm Mộ Dạ hỗ trợ, Thẩm Tri Âm rất nhanh đã mua được tất cả dược liệu mình cần.
Về nhà, cô tung tăng hớn hở phân loại lại các loại thuốc.
"Cháu trai, chúc ngủ ngon!"
-----
Chữ thảo là một kiểu chữ Hán rất khó đọc.
Lượt xem flop quá nên ad đang tuột cảm xúc, ad sẽ cố gắng ra chương nhiều thêm khi cảm xúc ổn lại ạ, huhuh