Tạm biệt cô gái tốt bụng, Thẩm Tri Âm tiến về phía đám đông.
Bất cứ nơi nào cô đi qua, mọi người xung quanh đều cảm thấy như bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Những học sinh bị đẩy: "???"
Ngơ ngác, chuyện gì vậy chứ?
Thẩm Tri Âm dễ dàng đi đến phía trước, quần áo vẫn sạch sẽ, tóc tai cũng không hề rối.
Chỉ là hơi tốn chút linh lực.
Tìm cháu trai mệt quá, cho cô nghỉ ngơi uống sữa cái đã.
Thẩm Mộ Dã đang chuẩn bị chặn bóng của đội đối thủ thì liếc thấy một bóng dáng nhỏ xíu.
"Ui da…"
Cậu thốt lên một tiếng, phân tâm một cái, quả bóng liền đập thẳng vào mặt cậu.
Thẩm Mộ Dã ngồi bệt dưới đất, tay ôm lấy sống mũi cao của mình.
"Chết tiệt, anh Thẩm, anh không sao chứ!"
Thẩm Mộ Dã nhíu mày, cú va đập vừa rồi làm mũi cậu ê ẩm cả lên.
"Thẩm Mộ Dã."
Một giọng nói mềm mại, non nớt vang lên, nổi bật giữa những giọng nói khàn khàn của đám con trai đang trong giai đoạn vỡ giọng.
Đám nam sinh cao lớn đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói. Một cô bé xinh xắn, trông như búp bê, tay cầm bình sữa, chân nhỏ lon ton chạy đến.
Xinh xắn quá! Đúng kiểu em gái trong mơ của bọn họ!
"Thẩm Mộ Dã, cậu đau không? Đúng là ngốc quá đi!"
Thẩm Tri Âm phồng má tức giận, lục lọi chiếc túi đeo chéo nhỏ của mình rồi lấy ra một miếng băng cá nhân.
"Mở tay ra."
Thiếu niên vốn kiêu ngạo lại vô thức làm theo.
Thẩm Tri Âm ghé sát lại, bụp một cái dán băng cá nhân lên mũi cho cậu.
Chỉ trong vài giây, không biết có phải là ảo giác hay không mà sống mũi cậu cảm thấy mát mát, hình như cũng đỡ đau hơn.
Chỉ là nước mắt do cú va chạm vừa rồi không kiềm được mà rơi xuống, giờ đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, trông hơi mất mặt.
"Sao nhóc lại tới đây?" Thẩm Mộ Dã cất giọng ồm ồm nói chuyện.
Đám nam sinh xung quanh trố mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Tri Âm.
"Ơ này, anh Thẩm, con gái anh lớn thế này rồi sao?!"
Tất nhiên, đây chỉ là lời đùa cợt. Nhưng vừa dứt lời đã bị Thẩm Mộ Dã lườm một cái, sợ quá co rụt cổ lại.
"Tôi tới tìm cậu mượn tiền để mua đồ." Thẩm Tri Âm không để tâm tới lời trêu chọc của bọn họ.
Chỉ là một lũ nhóc con, cô bụng dạ rộng lượng, không thèm chấp nhặt!
Đợi mũi bớt đau, Thẩm Mộ Dã quay đầu nói với những người bên cạnh: "Các cậu muốn đánh thì cứ tiếp tục, tôi đi trước."
"Khoan đã, anh ơi, cô bé này là ai? Em chưa nghe nói anh có em gái bao giờ!"
Thẩm Mộ Dã nhặt chiếc áo khoác đồng phục dưới đất, vắt lên vai, tiện tay vuốt mái tóc ướt mồ hôi. Trán và những đường nét gương mặt hoàn hảo của cậu lộ ra rõ ràng.
"Tôi chưa từng nói cô bé là em gái tôi mà."
Nhưng rốt cuộc cô bé là ai, Thẩm Mộ Dã lại không muốn trả lời.
Không phải vì thấy mất mặt, mà là vì không biết nên gọi cô bé nhỏ xíu này là gì cho đúng.