Huyền Học Tiểu Tổ Tông: Ngậm Bình Sữa Đoán Mệnh Cả Nhà Sủng

Chương 19: Nổi bật

"Anh Thẩm, sao thế? Trông anh không tập trung gì cả."

Thẩm Mộ Dã nhíu mày: "Cứ cảm thấy quên việc gì đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra được."

"Không nghĩ ra thì thôi, đi nhanh lên không sân bóng bị người khác chiếm mất."

Một nhóm các cậu thiếu niên tràn đầy sức sống bắt đầu chơi bóng rổ, hoàn toàn quên hết mọi thứ khác.

Thẩm Tri Âm ôm bình sữa ngồi chồm hỗm trước cổng trường cao trung Nam Thành đợi một lúc lâu, đến cả mấy con kiến bò qua trước mặt cô cũng đã đếm đến hơn năm mươi con mà người vẫn chưa ra.

Cô nhẩm tính, người vẫn còn trong trường.

Thẩm Tri Âm phồng má, đứng dậy đi vào trong trường.

Sau khi giải thích tình hình với bảo vệ, cô được vào trong, nhưng bản thân cô cũng không biết Thẩm Mộ Dã ở đâu.

Hay là gấp một người giấy nhỏ để tìm thử?

"Em gái nhỏ, em đến tìm ai à?"

Có lẽ vì thấy một đứa bé đứng cô đơn một mình, một cô gái tốt bụng đi tới hỏi thăm.

Thẩm Tri Âm gật đầu, từ bỏ ý định gấp người giấy.

Dù sao thì người giấy nhỏ cũng không thể tàng hình, bị phát hiện sẽ dọa người khác sợ.

"Tôi tìm Thẩm Mộ Dã, chị biết cậu ấy ở đâu không?"

"Thẩm Mộ Dã? Là Thẩm Mộ Dã đó hả?"

Thẩm Tri Âm: "???"

Trường các người có mấy người tên Thẩm Mộ Dã vậy?

"Khụ khụ... Dù sao bây giờ người trùng họ trùng tên cũng nhiều lắm, nhưng chị chỉ biết một Thẩm Mộ Dã. Cậu ấy chắc đang chơi bóng rổ, để chị dẫn em đi xem thử."

Thẩm Tri Âm ngọt ngào cảm ơn: "Cảm ơn chị nhé."

Hiện tại, Thẩm Tri Âm bé nhỏ trông môi đỏ răng trắng như một đứa bé được tạc từ ngọc, xinh đẹp lại đáng yêu.

Đi đường mà người ta ngoái lại nhìn không ngớt.

Sự thật chứng minh, dù là học sinh cũng không cưỡng lại được sự dễ thương của một đứa trẻ đẹp xinh.

Dù đã tan học, nhưng sân bóng rổ vẫn còn rất đông học sinh.

Phần lớn là nam sinh, vì bóng rổ là môn thể thao yêu thích nhất của các nam sinh cấp ba.

Còn các nữ sinh hầu hết đến để ngắm trai đẹp.

Yêu bóng rổ thì chưa chắc đều là trai đẹp, nhưng trong số đó chắc chắn có vài người vừa mặt vừa dáng cao đều trúng gu của họ, nếu không thì họ đã về từ lâu rồi.

"Em nhìn xem có phải cậu kia không, người mặc áo bóng rổ đỏ ấy, nổi bật lắm."

Không nổi bật sao được, Thẩm Mộ Dã không chỉ mặc áo bóng rổ đỏ, mà còn có mái tóc đỏ chói lòa, chiều cao thì nổi trội hẳn trong đám nam sinh chơi bóng.

Khi Thẩm Tri Âm nhìn qua, đúng lúc thấy cậu bật nhảy úp rổ.

Xung quanh vang lên tiếng hét và tiếng hoan hô.

Cũng khá được yêu thích đấy chứ.

"Đúng là cậu ta."

Thằng nhóc cháu trai này của cô, không biết đã khiến bao nhiêu cô gái xao xuyến rồi?