Buổi tối, đến giờ ngủ Thẩm Tri Âm về phòng mình, còn quản gia thì đến kể lại những chuyện xảy ra hôm nay cho Thẩm Mộ Dã.
Nghe đến đoạn cuối, sắc mặt Thẩm Mộ Dã càng lúc càng khó coi.
"Nhà họ Vương à, hừ..." Thiếu niên cười lạnh một tiếng.
Bình thường có nhiều chuyện cậu chẳng mấy để tâm đến, nhưng cậu rất bảo vệ người mình.
Thẩm Tri Âm tuy mới đến nhưng dù nói thế nào, thân phận của cô trong nhà họ Thẩm cũng là bậc bà cô rồi.
Dù chỉ mới sống cùng vài ngày, tình cảm chưa nhiều nhưng đã là người nhà họ Thẩm thì cậu sẽ không thể nào bỏ qua khi cô bị bắt nạt.
Cậu là một học sinh cai trung, tất nhiên sẽ không làm chuyện lớn như "trời sập nhà họ Vương", nhưng ra lệnh gây chút rắc rối cho nhà họ Vương, gây chút phiền phức cho Triệu Nghệ và nhà họ Vương thì vẫn làm được."
Thế là nhà họ Vương vốn đã đang gặp vận xui, nay lại càng thảm hơn.
Vương Khang lo lắng đến phát bệnh, điều tra mãi không ra ai đang nhằm vào họ, cuối cùng tức đến mức phun máu phải nhập viện.
Thẩm Tri Âm nghe tin này khi đang đi dạo và tình cờ gặp lại ông cháu nọ.
Cô hơi ngẩng cằm, vẻ mặt sâu xa nói: "Thấy chưa, tôi nói rồi mà, nhà họ sẽ phá sản thôi."
Ông cụ vô cùng cảm kích, liền khen cô vài câu.
Kẻ xấu đã nhận báo ứng, tâm trạng Thẩm Tri Âm rất vui, búng tay một cái tính toán: Gì cơ, nguồn gốc khiến nhà họ Wang phá sản lại là từ mình?
"Ui cha, không phải tôi khiến các người phá sản đâu nhé, giả vờ không tính ra vậy."
Thiên đạo không thể quy hết mọi thứ lên đầu tôi được đâu nha.
Đi mua quà cho cháu trai thôi, vui quá~
Nhưng mà không có tiền, vẫn là vẽ thêm vài lá bùa cho cháu trai vậy.
Vào thứ Bảy, Chủ Nhật, ngoài việc vẽ bùa, Thẩm Tri Âm cũng không nhàn rỗi chút nào.
Cô nhờ quản gia giúp cải tạo lại ban công trong phòng, sau đó dẫn Thẩm Mộ Dã cùng nhau đi đào đất.
Cái cuốc nhỏ, cái xẻng nhỏ trong tay cô được vung lên đầy khí thế.
Thẩm Mộ Dã nhìn cô với vẻ mặt khó tả, nghĩ thầm chắc là mình bị điên rồi mới đi theo nhóc con này chơi bùn ở đây.
“Cháu, mau đem mấy đống đất này chuyển lên ban công.”
Thẩm Mộ Dã liếc mắt nhìn cô: “Tôi nói này, nhóc đang làm trò gì vậy? Trực tiếp làm một mảnh đất ở đây mà trồng không được à? Sao nhất định phải trồng trên ban công?”
Thẩm Tri Âm nhất quyết đòi trồng cây trên ban công, lại còn kéo cậu đến làm lao động khổ sai.
“Có vài loại cây ưa bóng râm, không trồng ở đây được. Ban công tiện chăm sóc hơn.”