Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, Trần Hiểu An cũng bị những người đang bỏ chạy va phải, suýt nữa thì ngã.
Chưa kịp đứng vững, cô chợt cảm giác cánh tay mình bị ai đó nắm chặt, bên tai là tiếng thở gấp gáp đầy đau đớn.
Vừa ngẩng đầu, cô nhìn thấy một người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, trong tay cầm con dao dính máu, đang tiến về phía mình. Khoảnh khắc đó, đầu óc Trần Hiểu An trống rỗng.
Ngay khi con dao sắp chạm đến cô, không ai chú ý rằng trên người cô bất ngờ lóe lên ánh sáng vàng, lập tức bắn văng con dao ra khỏi tay người đàn ông.
Nhân lúc này, vài người đàn ông khỏe mạnh lao lên khống chế kẻ điên cuồng kia.
Được cứu rồi. Trần Hiểu An ngồi bệt xuống đất, chân mềm nhũn, tim đập thình thịch vì hoảng sợ. Chỉ một chút nữa thôi, cô đã mất mạng rồi.
Mãi đến khi đến đồn cảnh sát, được nữ cảnh sát an ủi, tâm trạng cô mới dần ổn định lại.
Chuyện lần này đối với cô thực sự là tai họa từ trên trời rơi xuống. Cô chỉ muốn hóng chuyện như bao lần trước, ai ngờ suýt nữa thì mất mạng.
Xui xẻo hơn nữa là trong lúc bị xô đẩy, cô không kịp chạy thoát đã bị người phụ nữ mà gã đàn ông thực sự muốn tấn công kéo lại chắn trước mặt. Khi đó, gã đàn ông đã hoàn toàn mất lý trí, không chút do dự mà đâm thẳng tới.
Xui xẻo thật!
"May mà hung thủ không cầm dao vững, nếu không lần này chắc cô nguy hiểm rồi. Sau này thấy chuyện náo nhiệt như vậy thì đừng có mà lại gần nữa."
Chị cảnh sát trẻ tuổi vừa thở dài, vừa nhắc nhở.
Trần Hiểu An gật đầu liên tục, chợt nghĩ đến điều gì đó, cô vội vàng lôi ra từ túi áo mình một lá bùa đã hoàn toàn mất hết ánh sáng, phai màu nhạt nhòa.
Nghĩ đến lời cô bé kia đã nói, lại nhớ cảnh người đàn ông cầm dao đâm về phía mình, bây giờ nhìn lá bùa vốn dĩ sáng bóng mà chỉ sau một đêm đã trở nên ảm đạm như thế này, cô càng chắc chắn rằng chính cô bé kia đã cứu mạng mình.
Tuy nhiên, chuyện này nói ra chắc chắn sẽ chẳng ai tin.
Trần Hiểu An nắm chặt lá bùa trong tay, chắp hai tay lại, rồi quỳ xuống đất hướng lên trời mà vái lạy: "Cảm ơn tiểu thần tiên đã cứu mạng tôi!"
Nữ cảnh sát đứng bên cạnh: …
Trong đồn cảnh sát mà đi cảm ơn thần tiên, cô đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ hay thật sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ đây?
Khi làm biên bản, Trần Hiểu An cũng biết được cụ thể tình huống của vụ án đau lòng này.
Hóa ra chỉ là mâu thuẫn giữa vợ chồng.
Người đàn ông có tính tình nóng nảy, lại rất thích uống rượu. Mỗi lần uống rượu là lại dễ nổi giận, thậm chí còn từng ra tay đánh vợ. Người vợ không chịu nổi đã nɠɵạı ŧìиɧ.
Khi người đàn ông biết được, hai vợ chồng bắt đầu cãi nhau. Cãi qua cãi lại, máu dồn lên não, người đàn ông rút ngay con dao gọt hoa quả mang theo bên mình rồi đâm vợ một nhát.
Cú đâm đó không chí mạng. Theo bản năng sinh tồn, người phụ nữ bỏ chạy, sau đó túm ngay Trần Hiểu An, cái đồ xui xẻo này để làm lá chắn.
Cô ta vậy mà dám dùng cô để đỡ dao!
Trần Hiểu An thật sự muốn khóc chết luôn, cô hối hận vì đã không nghe lời cô bé kia rời khỏi nơi thị phi đó sớm hơn.