Hai người không nhanh không chậm đi vòng quanh biệt thự, chủ yếu là do chân Thẩm Tri Âm quá ngắn.
"Cái người tài xế đó làm việc ở nhà họ Thẩm được mấy năm rồi?"
"Bốn năm, sao tự nhiên lại hỏi đến ông ấy?"
Thẩm Tri Âm vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, giọng mềm mại nhưng lại thả ra một quả bom.
"Vậy cậu kiểm tra thử đi. Tôi thấy ông ta và nhà các cậu có một mối nhân quả liên quan đấy. Tôi tính toán thấy nguyên nhân là tài khí của nhà họ Thẩm. Nếu không xử lý ổn thỏa, sẽ có người trong nhà bị gặp tai họa đổ máu."
Thẩm Mộ Dã: …
"Nhóc còn nhỏ thế mà đã học mấy thứ kiểu thầy bói đó rồi sao? Trước đây rốt cuộc nhóc sống ở đâu vậy?"
Dù những gì xảy ra trên xe trước đó có hơi kỳ lạ, nhưng Thẩm Mộ Dã hoàn toàn không tin mấy thứ mê tín như thế.
Thẩm Tri Âm nghiêm túc nhìn cậu ta bằng đôi mắt đen láy.
"Cậu không tin tôi à? Vậy kiểm tra thử đi. Kiểm tra cả gia đình của ông ta nữa. Trong vòng nửa tháng sẽ có người mắc một món nợ lớn."
Tất cả những điều này là Thẩm Tri Âm nhìn từ tướng mạo của người tài xế mà đoán ra. Vì liên quan đến nhà họ Thẩm nên cô mới nói với Thẩm Mộ Dã.
Dù cháu trai này hơi bất kính với người lớn nhưng tính cách vẫn là không tệ.
Hơn nữa, sau này cô cũng sẽ sống ở nhà họ Thẩm, cũng coi như mắc nợ nhân quả với nhà này, nên giúp đỡ họ là điều nên làm.
Thẩm Mộ Dã miễn cưỡng gật đầu.
"Biết rồi, biết rồi."
Thẩm Tri Âm nhìn là biết cậu không coi lời mình ra gì, tức giận phồng má lên.
"Cậu không tin lời tôi nói thì tự đi kiểm tra đi. Tôi đã nhắc nhở cậu rồi đấy."
Nhìn cô bé nghiêm túc như vậy, Thẩm Mộ Dã nhíu mày: "Tôi sẽ cho người đi điều tra." Nói xong, cậu cảm thấy chính mình cũng thật buồn cười, lại bị một đứa trẻ dọa đến mức tin lời nó.
Còn nữa, có đứa trẻ ba tuổi nào nói chuyện lưu loát thế này không?
...
Sau giờ làm, Trần Hiểu An như mọi ngày về nhà. Nhưng khi đi đến một con ngõ khu dân cư, cô bất ngờ thấy rất nhiều người tụ tập, mơ hồ còn nghe thấy tiếng ồn ào cãi cọ.
Bản năng hóng chuyện trỗi dậy, Trần Hiểu An lập tức muốn lại gần xem náo nhiệt. Dù sao nơi đó cũng có khá đông người vây quanh.
Nhưng vừa đi được một nửa, cô bỗng nhớ lại lời cô bé ở sân bay đã nói: Khi chị về nhà, nếu gặp chuyện xung đột thì đừng xen vào, nếu không sẽ gặp tai họa đẫm máu đấy.
Bước chân Trần Hiểu An khựng lại, cô do dự không biết có nên qua đó hay không?
Cũng đúng lúc này, từ đám đông bên kia vang lên tiếng hét kinh hoàng: "Á! Gϊếŧ người rồi!"