Huyền Học Tiểu Tổ Tông: Ngậm Bình Sữa Đoán Mệnh Cả Nhà Sủng

Chương 9: Nuôi thú cưng

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Trần Hiểu An vẫn còn sợ hãi, bèn kể toàn bộ sự việc, bao gồm lời cảnh báo và lá bùa bình an mà cô bé kia đã đưa với người bạn thân nhất của mình.

Bạn thân: "Cậu gặp cao nhân rồi đấy!"

Tiếc là, Trần Hiểu An chẳng biết chút thông tin liên lạc nào của cô bé đó, nếu không thì nhất định sẽ đến tận nơi mà quỳ xuống cảm tạ.

Lúc này trời đã tối, Thẩm Tri Âm đang ngồi trên giường, xếp hai chân nhỏ ngắn lại để ngồi thiền, bỗng cảm nhận được một luồng nguyện lực nhỏ và ánh sáng công đức màu vàng rực rỡ tràn vào. Tu vi của cô tăng lên một chút, tầng thứ hai của Luyện Khí kỳ vốn dừng lại nay có dấu hiệu đột phá.

Cô bấm ngón tay tính toán một chút, hóa ra là cô gái ở sân bay đã đưa bánh mì cho cô.

Xem ra cô ấy đã thoát khỏi kiếp nạn đó rồi.

Thẩm Tri Âm tiếp tục ngồi thiền.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tri Âm vừa cắn bánh bao vừa chạy đi gõ cửa phòng của Thẩm Mộ Dã.

“Làm gì!” Thẩm Mộ Dã vốn đã thức khuya tối qua lại thêm bực bội vì bị đánh thức, đứng nhìn xuống nhóc con trước cửa, giọng nói cực kỳ khó chịu.

“Thẩm Mộ Dã, tôi có thể mang thú cưng của mình về Thẩm gia để nuôi không?”

Thẩm Tri Âm không hề sợ bị cậu ta dọa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên, nhẹ nhàng hỏi.

“Thú cưng gì?”

“Một con mèo, hơi lớn một chút. Hiện tại nó đang ở chỗ sư phụ tôi. Nếu được thì để sư phụ tôi gửi nó qua.”

Mèo à.

Dù Thẩm Mộ Dã thích chó hơn, nhưng cậu cũng không phản đối việc trong nhà nuôi những loài động vật khác.

“Chỉ cần đừng làm phiền tôi là được.”

Thẩm Tri Âm lập tức mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn Thẩm Mộ Dã đầy vẻ cảm kích.

“Cảm ơn cậu nhé! Cậu có thể nói với ba của cậu giúp tôi không? Tôi không biết cách liên lạc với ông ấy.”

“Biết rồi. Nhóc không có điện thoại đúng không? Tôi sẽ bảo quản gia đi mua cho nhóc một cái.”

Bà cô nhỏ này đến từ vùng núi sâu, không có điện thoại cũng dễ hiểu. Nhưng để thuận tiện liên lạc sau này, vẫn nên mua một cái.

“Nhưng mà tôi không thể nhận đồ của cậu một cách miễn phí. Cái này cho cậu.”

Thẩm Tri Âm lấy ra một tấm bùa vàng gấp thành hình tam giác, khác với tấm cô đưa cho Trần Hiểu An, tấm này còn được buộc bằng một sợi dây đỏ. Có thể đeo lên cổ hoặc buộc trên cổ tay.

Dây đỏ và lá bùa đều có màu sắc rực rỡ, trông rất mới.

Thẩm Mộ Dã nhận lấy, ánh mắt lộ ra vài phần ghét bỏ.

“Cái gì đây? Nhóc lại mê tín đến nghiện rồi hả? Có biết bây giờ đang trấn áp mê tín phong kiến không?”

Thẩm Tri Âm phồng má, trừng mắt nhìn cậu.

“Đây là bùa bình an, giữ cho cậu được an toàn. Nếu cậu không cần thì trả lại tôi.”

Thẩm Mộ Dã chưa đợi cô giành lại thì đã giơ tay giữ lấy.

“Đồ đã tặng thì làm gì có chuyện lấy lại? Nhóc thế này là không được đâu, bà cô nhỏ à.”

Thẩm Tri Âm hừ một tiếng, xoay người chạy xuống lầu. Dưới kia còn đĩa sủi cảo cô chưa ăn xong.