Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật, Tui Livestream Đoán Bệnh

Chương 9

“Chờ đã!” Người đàn ông rõ ràng chột dạ, lớn tiếng nói: “Chuyện riêng tư của người khác, chủ quán muốn cho xem là cho xem được à? Hơn nữa chúng ta sắp kết hôn rồi! Em không tin anh đến mức này sao?”

“Chính vì em quá tin anh nên mới ra nông nỗi này, đồ cặn bã!” Trần Tuyết thấy anh ta như vậy thì còn gì không hiểu nữa, vì tin tưởng, cộng thêm việc cô ấy luôn tôn trọng sự riêng tư của nhau, nên dù đã yêu nhau lâu như vậy, cô ấy chưa từng kiểm tra điện thoại của anh ta, thậm chí còn không biết mật khẩu điện thoại của anh ta.

Giờ xem ra, chính vì sự tin tưởng của cô ấy nên tên cặn bã này mới không thèm che giấu lịch sử trò chuyện, thậm chí còn không xóa!

Nếu không thì sao khi cô ấy vừa đòi xem điện thoại, anh ta đã cuống cuồng đến vậy.

Rõ ràng là muốn xóa cũng không kịp.

“Còn nói mèo con bị dại, tôi thấy người nên đi khám bệnh là anh đấy! Đồ súc sinh!” Trần Tuyết cầm túi xách đập mạnh vào người đàn ông.

“Không phải, em nghe anh giải thích, anh và cô ta chỉ là chơi bời qua đường thôi, a!”

Trần Tuyết: “Cút đi!”

Người đàn ông bị đánh đến mức liên tục lùi lại.

“Chậc.” Ôn Dữu Ninh ngồi trên bậc thang, xoa bụng mèo mướp, lắc đầu: “Đáng đời.”

“Meo!”

Đánh hay lắm!

Mèo mướp lăn một vòng, ngẩng đuôi chạy tới.

“Mèo cho mày thêm mấy đấm nữa, meo!”

Trần Tuyết gần như đè người đàn ông ra đánh, mèo mướp ở bên cạnh chờ thời cơ ra tay.

Mùa hè quần áo mỏng manh, mèo hoang không giống mèo nhà được cắt móng vuốt, móng vuốt của mèo mướp sống trong tự nhiên rất sắc nhọn, có thể dễ dàng xuyên qua lớp vải quần áo.

“Chết tiệt, Trần Tuyết em bị điên à?”

Người đàn ông một tay đỡ Trần Tuyết, một tay liên tục lùi về sau định chạy trốn nhưng mèo mướp rất nhanh nhẹn, thường thì anh ta còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy chân đau nhói, lúc đó mới biết mình bị cào, tức giận tiện tay nhặt đá vụn ven đường ném vào mèo.

[Hú hú đã quá.]

[Không phải chứ, sao tôi thấy hơi khó hiểu, vậy những gì streamer nói đều là thật à?]

[Hả? Streamer thật sự biết đọc tiếng lòng động vật nhỏ?]

[Không phải nói có camera giám sát sao, camera có thể quay lại được mà, hơn nữa đây là dưới lầu nhà streamer, cũng có thể là lúc streamer xuống lầu ăn cơm, nhìn thấy cảnh người đàn ông này nɠɵạı ŧìиɧ, rồi giả vờ nghe tiếng lòng mèo mướp nói ra thôi. Chuyện nhảm nhí như vậy mà cũng có người tin được. Tôi nhớ ID của mấy người rồi đấy, sau này già rồi tôi sẽ bán thuốc bổ cho mấy người.]

...

Xe cảnh sát đến rất nhanh.

Không biết là người qua đường nào thấy vậy không nhịn được nên đã báo cảnh sát.

Bức tường người hình bán nguyệt xung quanh chật kín, xe cảnh sát vừa hú còi vừa chậm rãi tiến vào vị trí trung tâm.

“Dừng tay, đừng đánh nữa!”

Lời vừa dứt, Trần Tuyết đã đá một cước vào chân người đàn ông: “Chia tay!”

“A!” Người đàn ông hét thảm một tiếng, nằm lăn lộn trên đất.

Trần Tuyết thở phào một hơi, chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình, tiến lên trao đổi với cảnh sát.

Ôn Dữu Ninh thấy cảnh sát ra ngoài duy trì trật tự, bèn đứng dậy phủi phủi quần áo, xoay người tiếp tục xếp hàng mua bún.

Vì chuyện ồn ào này mà không ít khách hàng đang xếp hàng đều ra xem có chuyện gì.

Số người xếp hàng thưa thớt, chưa đi được mấy bước đã đến lượt Ôn Dữu Ninh.

Chủ quán cầm chiếc kẹp gắp thức ăn: “Xin chào, cô muốn dùng gì ạ?”