Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật, Tui Livestream Đoán Bệnh

Chương 10

“Một phần bún cay xé lưỡi, ít bún nhiều rau.” Ôn Dữu Ninh nhìn một loạt món ăn kèm, từ trứng chiên ngâm đến chân gà rút xương chiên giòn và nửa chiếc móng giò, cô suy nghĩ một chút, chỉ vào những món này: “Cho tôi mỗi thứ một phần.”

“Vâng. Cô muốn gói mang về hay ăn ở đây?” Chủ quán nhanh nhẹn gắp tất cả những món ăn kèm này vào một bát.

Ôn Dữu Ninh nói: “Gói mang về.”

Điện thoại vẫn đang phát, ăn ở ngoài thu âm không tốt, gói mang về ăn cho tiện.

Hơn nữa chỉ là đi lên đi xuống lầu, cũng không sợ bún bị nát.

Chủ quán đưa một chiếc thẻ số nhỏ hình tròn: “Cô quét mã ở đây, thanh toán xong thì đợi một lát, đến khi gọi số thì đến cửa sổ bên trái lấy đồ ăn.”

Ôn Dữu Ninh cầm thẻ số, tìm một chỗ ngồi dưới ô che nắng bên ngoài, quay đầu lại nhìn thì thấy xe cảnh sát đã đi rồi.

Trên mặt đất vẫn còn vết máu, là do lúc nãy người đàn ông đó ngã xuống bị cọ vào.

Vết thương do mèo cào không lớn nhưng vết thương hơi dày đặc, lượng máu chảy ra cũng không ít.

“Meo...” Cổ tay mềm nhũn, con mèo mướp từ bên cạnh nhảy lên ghế.

Ôn Dữu Ninh xoa đầu con mèo, đầu ngón tay thuận thế vuốt xuống dưới bộ lông của nó: “Đi trừng trị cái ác, bảo vệ lẽ phải xong rồi à?”

“Gừ!” Con mèo mướp nằm xuống ngay tại chỗ, móng vuốt cào cào cổ tay Ôn Dữu Ninh.

“Giả vờ đáng thương phải không?” Ôn Dữu Ninh cười, nhấc tay lên, con mèo nhỏ theo động tác của cô lúc lên lúc xuống: “Lần sau ra ngoài sẽ mang đồ ăn cho em.”

Ôn Dữu Ninh nắm lấy lớp đệm thịt của con mèo nhỏ, móng vuốt giấu bên trong theo động tác ấn của ngón tay cái cô mà thò ra: “Nhìn này, mèo mướp được coi là bá chủ trong số những loài mèo hoang, từ nhỏ đã bắt đầu luyện móng vuốt rồi.”

Ôn Dữu Ninh buông tay ra, móng vuốt lại thụt vào, cứ ấn một cái rồi buông ra, trông như thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ.

Cô cầm móng vuốt của con mèo quơ quơ trước ống kính livestream: “Với bộ móng vuốt này, bắt chuột hay bắt chim đều không thành vấn đề.”

Con mèo mướp nằm ngửa bụng lên trời, bị Ôn Dữu Ninh cầm mà cả người lắc lư, cho dù móng vuốt bị nắm lấy, nó cũng không có ý định cào cô.

Hoàn toàn không nhìn ra vẻ hung dữ lúc tấn công người đàn ông kia.

[Bắt chuột hay không thì để sau đi, chỉ riêng hành động vừa rồi của streamer thôi, nếu tôi làm với con mèo nhà tôi thì giờ này tôi đang trên đường đi tiêm phòng dại rồi.]

[Con mèo này chắc chắn không phải do streamer nuôi thả ra để câu view đấy chứ? Mèo hoang rất cảnh giác. Sao có thể để người ta vuốt ve như vậy, nhất là một con mèo mướp nữa chứ.]

[Đệm thịt của con mèo hung dữ cũng màu hồng, đáng yêu quá đi!]

Vị trí con mèo mướp nằm vừa đúng ở mép ô che nắng, ánh nắng chiếu xuống có thể chiếu vào bụng nhưng không chiếu vào mắt, chóp đuôi phía sau thỉnh thoảng lại ve vẩy, được vuốt ve thoải mái đến mức nheo mắt lại, tiếng gừ gừ nhỏ không ngừng phát ra.

Ôn Dữu Ninh đặt lòng bàn tay lên cổ họng con mèo mướp, có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động.

“Phần bún siêu cay số mười bảy xong rồi.”

“Bún của chị xong rồi.” Ôn Dữu Ninh cuối cùng xoa tai con mèo mướp: “Em ngủ đi, chị đi đây.”

Con mèo mướp đang ngủ gà ngủ gật lật người, ngồi xổm bên cạnh bàn, mắt không chớp nhìn bóng lưng Ôn Dữu Ninh.

Phần ăn mà Ôn Dữu Ninh gọi rất đầy đặn, đồ ăn kèm nhiều đến mức không thể để chung với bún trong một hộp, phải dùng thêm một hộp riêng, bên trong có thêm nước dùng bún, đồ ăn kèm đều được chiên qua, chỉ cần ngâm qua một chút là đã rất đậm đà.