Đọc Tiếng Lòng Của Động Vật, Tui Livestream Đoán Bệnh

Chương 8

Người đàn ông hất tay Trần Tuyết ra: “Ngốc à? Em im miệng cho anh!”

Trong mắt anh ta, tiền của bạn gái là của mình, dù là anh ta tiêu hay bạn gái tiêu thì cũng đều là tiền từ túi anh ta ra.

Vất vả lắm mới thấy có người đứng ra chịu trách nhiệm, có người thanh toán, tất nhiên phải giữ người ta lại trước, nhỡ đâu sau khi anh ta từ bệnh viện về, người ta chạy mất thì sao.

Ôn Dữu Ninh không để ý đến người đàn ông đang nổi đóa, quay sang nhìn cô gái: “Trần Tuyết đúng không? Cô kết hôn với anh ta chưa?”

Trần Tuyết không ngờ câu chuyện lại chuyển hướng nhanh như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng, vô thức trả lời: “Vẫn chưa.”

Ôn Dữu Ninh gật đầu nói: “Vậy bạn trai cô có bạn gái khác rồi đấy.”

Người đàn ông sững người, sau đó tức giận nói: “Cô nói bậy bạ gì đấy? Tôi quen cô à, sao cô lại bịa chuyện?”

“Meo!”

Ôn Dữu Ninh không thèm nhìn anh ta, vừa vuốt ve mèo mướp vừa nói tiếp: “Anh ta còn ôm ấp cô gái kia, ngay tại đây này.” Cô đưa tay chỉ lên phía camera giám sát: “Chỗ này chắc chắn đã quay lại toàn bộ.”

Mèo mướp tức giận đến mức ria mép run lên: “Gừ!”

“Còn hôn nhau mấy cái nữa. Hơn nữa còn ôm cô gái kia cùng ăn chung một bát bún, bạn trai cô còn nói: Đợi anh ta kết hôn với cô, sẽ chuyển hết nợ thành nợ chung rồi chia tài sản với cô, còn nói cô có mấy căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, chia cho anh ta hai ba căn là đủ rồi.”

Nói đến đây, Ôn Dữu Ninh nhướng mày: “Cô bị tên cặn bã này lừa rồi.”

[A a a? Thật hay giả vậy? Sao streamer biết được hay thế.]

[Mẹ kiếp, mọi người nhìn mặt tên kia đen kìa, tôi cảm thấy không giống giả đâu.]

[Vậy là mèo mướp đang báo thù cho cô gái à?]

[Mèo mướp căm ghét cái ác, mèo ngoan!]

Sau khi sững sờ một lúc, Trần Tuyết nghi ngờ nhìn người đàn ông: “Những gì cô ấy nói là thật sao?”

“Em bị điên à Trần Tuyết?” Người đàn ông tất nhiên không thừa nhận: “Cô ta không biết từ đâu chui ra, anh còn chẳng quen cô ta, cô ta bịa chuyện em cũng tin à?”

Lúc này mèo mướp đã bình tĩnh lại, có lẽ đánh nhau một trận cũng bớt giận rồi, nó nằm bò ra giày Ôn Dữu Ninh, lười biếng vẫy đuôi.

“Không phải giả đâu...”

Nghe theo tiếng lòng của mèo mướp, Ôn Dữu Ninh hất hàm về phía túi quần người đàn ông: “Mèo mướp nói, sau khi bạn trai cô đưa cô gái kia lên taxi, còn dùng điện thoại gọi điện, “chụt chụt” với cô ta nữa đấy.”

Từ “chụt chụt” này chắc là do dịch sai.

Ôn Dữu Ninh nghĩ một lát, rồi dịch lại: “Hai người họ còn hôn nhau qua điện thoại nữa, cô kiểm tra lịch sử trò chuyện là biết tôi nói thật hay giả ngay.”

Trần Tuyết nhìn thấy ánh mắt né tránh của người đàn ông, tim đập thình thịch, tuy không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này nhưng ánh mắt không thể nào lừa dối, cô ấy lập tức đưa tay ra: “Đưa điện thoại đây.”

Người đàn ông vô thức đút tay vào túi quần, giữ chặt điện thoại nhưng mãi không chịu lấy ra: “Trần Tuyết, chúng ta yêu nhau bao nhiêu năm rồi, em không tin anh mà lại đi tin một người xa lạ mới gặp lần đầu? Còn nói gì mà mèo mướp nói, mèo biết nói à? Đừng nghe cô ta nói nhảm!”

Trần Tuyết cũng không dễ bị dụ: “Vậy bây giờ em đi tìm chủ quán xin xem camera giám sát.”