Người Thật Thà Nhưng Hay Làm Nũng [Xuyên Nhanh]

Quyển 1 - Chương 7: Beta từ quê lên

Cảm giác xấu hổ vì hiểu lầm Omega tự tay viết hợp đồng hôn nhân để theo đuổi mình lại ùa tới, khuôn mặt Alpha đầy lúng túng. Anh che giấu bằng cách nhếch mép tỏ vẻ bất cần.

Ai muốn thực hiện hôn nhân sắp đặt kiểu này thì làm, chẳng liên quan gì đến anh.

Anh cũng không thích mấy Omega yếu đuối, nhìn qua đã thấy phiền phức.

Quản gia ngửi thấy mùi chua.

Bất kể là đính hôn với thiếu gia nào, cậu thiếu niên đẹp đẽ và yên tĩnh dưới nhà kia đều là khách quý.

Sau khi ăn trái cây và nghỉ ngơi, Tuyết Từ được quản gia dẫn lên lầu hai.

“Đây là phòng tắm, bên phải là phòng khách chuẩn bị cho cậu.” Quản gia giới thiệu, rồi chỉ vào căn phòng cạnh đó, “Đây là phòng của thiếu gia Cố Hủ. Cậu tắm xong có thể xuống ăn tối, có gì cần thì cứ gọi tôi.”

Chạy đôn chạy đáo cả ngày khiến Tuyết Từ vừa mệt vừa đói, tắm xong thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, cậu đi xuống lầu.

Khi bước tới bậc cuối cùng, 11 đột nhiên lên tiếng: 【Ký chủ, nhiệm vụ đến rồi!】

Tuyết Từ dừng chân.

11 từng nói, mỗi thế giới nhỏ đều có mục tiêu và nhiệm vụ. Mục tiêu là hướng đi tổng thể của cốt truyện, còn nhiệm vụ thì dựa trên tình huống cụ thể để làm mới liên tục, hoàn thành sẽ được thưởng điểm.

Khi độ hoàn thành của cốt truyện đạt 100%, thế giới nhỏ sẽ được thu hồi, cậu cũng sẽ rời đi.

Tất nhiên, còn một giới hạn — 11 là hệ thống “người thật thà” nên nhân vật của cậu đều là kiểu thành thật bị bắt nạt. Lời nói và hành động của cậu phải phù hợp với tính cách nhân vật, nếu lệch khỏi kịch bản sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Phải giữ tính khí cẩn thận.

Tuyết Từ tự nhắc nhở mình.

【Nhiệm vụ của ngài là bày tỏ sự ngưỡng mộ với nhân vật chính, hoàn thành trước 8 giờ tối nay sẽ được 20 điểm.】

Tuyết Từ cảm thấy nhiệm vụ này không quá khó.

Dưới lầu, quản gia nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của cậu liền thân thiện gọi xuống. Thấy trên cổ tay Tuyết Từ không đeo vòng ức chế, ông tưởng cậu tắm xong quên đeo nên nhắc nhở.

Tuyết Từ đã được 11 giải thích về tác dụng của vòng ức chế, cậu đáp: "Tôi là Beta, không cần đeo vòng ức chế."

Lần này, ngay cả Cố Hủ cũng thoáng kinh ngạc nhìn về phía cậu. Beta không có pheromone.

Vậy mùi hương anh ngửi thấy là từ chính cơ thể cậu tỏa ra sao?

Tuyết Từ không nhận ra ánh mắt của Cố Hủ, ánh mắt cậu đang bị hút bởi tô mì bò trước mặt.

Nước súp màu vàng óng ánh, miếng thịt bò dày cắt to, rắc thêm một lớp hành lá mịn, nhìn thôi cũng đủ thơm ngon.

Cách cậu ăn mì chậm rãi, môi bị nước mì nóng làm đỏ lên, gương mặt xinh đẹp chìm trong làn hơi nước bốc lên, trông có phần mơ hồ.

Chiếc áo rộng thùng thình trên vai để lộ ra một mảng da trắng nõn.

Quá chói mắt.

Cố Hủ nhìn cậu vài giây.

Bên kia, Tuyết Từ thấy anh không ăn mì, liền hỏi: "Anh không đói à?"

Cố Hủ hơi khựng lại, nhanh chóng cúi xuống cầm đũa lên.

Đang có nhiệm vụ, Tuyết Từ tranh thủ hỏi: "Mì là anh làm sao?"

"Không phải." Giọng điệu cứng nhắc.

Tuyết Từ có chút thất vọng, nếu Cố Hủ nói là anh làm, cậu sẽ tranh thủ khen tay nghề nấu nướng của anh. Giờ đường này không thông, cậu chuyển ánh mắt sang ly nước bên cạnh, tiếp tục nỗ lực: "Nước là anh đun à?"

"... Nước tinh khiết."

Tuyết Từ không hỏi thêm những câu tương tự nữa. Cậu chăm chú nhìn Alpha, suy nghĩ xem nên khen ngợi thế nào để thể hiện sự ngưỡng mộ. Nhưng đối phương lại cúi đầu suốt, như tránh cậu như tránh ôn dịch, ngay cả tai cũng đỏ lên vì bị cậu làm phiền, trông chẳng có chút nào muốn nói chuyện với cậu.

Không tìm được cơ hội, cả hai đều im lặng ăn mì.

Cố Hủ ăn rất nhanh, vừa ăn xong đã đứng lên đi lên lầu. Tuyết Từ vội buông đũa chạy theo.

Lên cầu thang, rồi đi dọc hành lang.

Khi sắp đến phòng, Cố Hủ quay lại, gương mặt lạnh lùng nhìn người phía sau.

Tuyết Từ chưa kịp phản ứng, dừng bước suýt nữa va phải anh.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Cố Hủ cao hơn cậu cả một cái đầu. Ánh đèn vàng mờ nhạt trên hành lang chiếu xuống, bóng của Alpha hoàn toàn bao phủ Beta nhỏ bé.

"Em—" Cố Hủ cất giọng lạnh lùng, vừa thốt ra một chữ thì ngưng lại. Ánh mắt lập tức rời khỏi ngực Tuyết Từ.

Mặc áo mỏng như thế làm gì?

Tuyết Từ vẫn chờ câu tiếp theo, nhưng chỉ thấy anh bước vào phòng, đóng cửa "rầm" một cái.

Đây là... tức giận sao?