Người Thật Thà Nhưng Hay Làm Nũng [Xuyên Nhanh]

Quyển 1 - Chương 6: Beta từ quê lên

Biệt thự của nhà họ Cố trông rất mới mẻ, không phải kiểu trang trí cầu kỳ cổ điển châu Âu hay Trung Hoa, mà mang phong cách thanh thoát và tối giản.

Tuyết Từ được đưa vào phòng khách, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa. Quản gia là một ông lão hiền lành, nhanh chóng mang trà nóng và khăn lông đến trước mặt.

“Cảm ơn.” Dù đã dùng ô, đi dưới mưa mười phút khiến Tuyết Từ không tránh khỏi ướŧ áŧ. Cậu dùng khăn lau tóc, rồi nghe thấy giọng 11 vang lên: 【Ký chủ, mục tiêu lớn tiếp theo của ngài là ở lại nhà họ Cố.】

Tuyết Từ nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Cố Hủ: 【Tôi thấy hơi khó đấy.】

【Không đâu!】 Hình dạng của 11 chỉ mình Tuyết Từ có thể thấy, nó lăn lộn trong lòng cậu, không kiêng nể gì: 【Ông quản gia cứ nhìn ngài cười mãi, chắc chắn rất thích ngài. Tôi đoán ông ấy sẽ nói câu tiếp theo là: "Thiếu gia lâu rồi không đưa ai về nhà cả."】

Tuyết Từ ngẩng mặt lên, chạm ngay ánh mắt của quản gia, ông cười hiền hậu: “Thiếu gia lâu rồi không đưa bạn học nào về nhà cả.”

Ừm… Quả nhiên.

Tuyết Từ rất nể tình mà khen ngợi 11.

Quản gia đã ở nhà họ Cố mấy chục năm, thường ngày chỉ thấy Cố Hủ chơi với mấy người bạn Alpha ồn ào, chưa bao giờ thấy anh gần gũi với Omega nào, càng không thể đưa ai về nhà.

Chẳng lẽ anh đã thông suốt rồi?

Ông lo Cố Hủ sẽ cô đơn cả đời nên không dám lơ là: “Tôi đi chuẩn bị chút bánh ngọt và trái cây.”

Tuyết Từ lại nói cảm ơn.

Sau khi lau khô nước mưa trên người, cậu cầm khăn chuẩn bị đứng lên hỏi quản gia chỗ để khăn, thì nghe thấy tiếng “két” —

Cố Hủ trở về từ cửa chính.

Alpha với mái tóc đen hơi ướt, đôi mắt cụp xuống, trông có vẻ tâm trạng không tốt.

Anh liếc qua Tuyết Từ, phát hiện đối phương đang cầm một chiếc khăn đợi mình.

Quan tâm đến mình vậy sao? Là một Alpha, chút mưa chẳng đáng gì, vì thế anh thẳng thắn từ chối: “Tôi không cần.”

Hả? Cần… cái gì?

Tuyết Từ còn chưa phản ứng kịp thì cảm thấy tay mình trống không. Trong chớp mắt, chiếc khăn đã bị Cố Hủ cầm lấy, còn dùng để lau tóc và khuôn mặt ướt nước mưa.

“Cái này…” là tôi đã dùng rồi.

Rõ ràng Cố Hủ đã hiểu lầm gì đó.

Tuyết Từ nuốt lời định nói xuống bụng. Bây giờ cậu chưa bắt đầu nhiệm vụ, không thể làm tăng sự chán ghét của anh. Nếu để Cố Hủ biết chiếc khăn này đã qua tay mình, chắc chắn anh sẽ rất ghét mình.

“Hửm?” Đôi mắt đen láy của Alpha liếc qua, nhìn chằm chằm.

Tuyết Từ sợ hãi, vội vàng nói thêm: “… Ở đây còn nữa.”

Sau đó chỉ vào giọt nước mưa trên cổ Cố Hủ.

Rõ ràng cách một đoạn khá xa, nhưng khi đầu ngón tay của thiếu niên đưa ra, Cố Hủ lại như bị dòng điện chạy qua toàn thân, cảm giác tê tái kỳ lạ khiến anh không rõ đó là gì.

Anh lau loạn xạ giọt nước trên yết hầu, trong đầu chợt vang lên lời đùa cợt của đám bạn trong đội bóng rổ —

“Yết hầu to thì chỗ đó cũng to.”

Cậu Omega này, cứ nhìn chằm chằm vào yết hầu của mình.

Cố Hủ tránh ánh mắt, lùi lại một bước, tim đập như trống. Mùi hương trên chiếc khăn giống như một chiếc lông vũ, cọ khẽ lên người khiến anh toàn thân ngứa ngáy.

Tuyết Từ được gọi đi ăn trái cây, không chú ý đến vành tai đỏ bừng của Cố Hủ. Nhưng ông quản gia tinh mắt đã nhìn thấy: “Thiếu gia, khuya thế này, bạn học của cậu có cần ở lại qua đêm không?”

Cố Hủ bừng tỉnh, lấy lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, liếc qua Tuyết Từ: “Vừa nãy tôi hỏi người nhà rồi, đúng là như vậy. Họ không về kịp tối nay, cậu cứ ở đây một đêm, mai họ tới rồi tính.”

Tuyết Từ thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng thì tình tiết cũng phát triển rồi.

Quản gia lập tức chuẩn bị nước tắm, nhân lúc Tuyết Từ không có mặt để hỏi Cố Hủ về thân phận của cậu. Khi biết Tuyết Từ có hôn ước với nhà họ Cố, ông vui vẻ nói: “Cậu sắp có người yêu rồi à?”

?

Cố Hủ cười khẩy, bày tỏ thái độ khinh thường với tục lệ phong kiến: “Thời đại nào rồi mà còn hôn nhân sắp đặt.”

“Nhưng đây là điều người lớn quyết định mà.”

“Nhà này chẳng phải còn hai Alpha nữa sao?”