Người Thật Thà Nhưng Hay Làm Nũng [Xuyên Nhanh]

Quyển 1 - Chương 8: Beta từ quê lên

Tuyết Từ đứng trước cửa, lưỡng lự không biết có nên gõ cửa hay không. Nhưng chưa đầy một phút sau, cửa phòng mở ra, anh cầm theo một chiếc áo tay dài màu trắng.

Biểu cảm khó chịu khi đưa áo cho cậu: "Em không có áo khác sao?"

Mặc mỏng vậy, cái gì bên trong cũng thấy hết.

Tuyết Từ hiểu ra. Có vẻ bộ đồ cậu mặc bị chê rồi.

Trong cốt truyện gốc, ngoài tính cách bám dính vì khát da, lý do chính khiến nhân vật chính không thích cậu là vì cậu là một "gã quê mùa" từ nông thôn lên, không có mắt thẩm mỹ, không có gu, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

"Em chỉ mang mấy bộ này thôi." Giọng Beta nghe có chút tội nghiệp.

Cố Hủ bỗng cảm thấy như mình đang bắt nạt người ta.

Cả ô che cũng hỏng, quần áo chắc cũng toàn đồ cũ.

Anh hạ giọng: "Mặc tạm cái này đi."

Tuyết Từ nhận lấy áo.

Cậu có chút sạch sẽ, cần kiểm tra xem trên áo có mùi lạ không. Thế là cúi xuống, như một chú thú nhỏ, hít hà áo của anh. Đầu mũi và phần da mềm trên má cọ nhẹ vào áo.

Bất kể là động tác nào, với Cố Hủ, đó đều là cú sốc thị giác.

... Đang ngửi áo của anh.

Chưa kịp hoàn hồn, anh đã nghe thấy giọng mềm mại của cậu: "Áo của anh to thật đấy!”

【Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ một đã hoàn thành! Thưởng 20 điểm!】

Tuyết Từ hài lòng.

Khen con trai cao là chiêu đúng đắn nhất.

Cậu ôm áo, buông một câu “Cảm ơn” rồi rời đi, hoàn toàn không nhận ra rằng chỉ vì vài lời nói của mình, Alpha kia đã căng cứng cả người, cơ lưng hơi run rẩy.

Cố Hủ là nhân vật chính, trưởng thành sớm và chín chắn hơn người, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một cậu nhóc chưa trải đời.

Cả buổi tối, trạng thái của anh khác hẳn lúc thường khi đóng cửa phòng chơi game.

Chẳng hạn như đột nhiên mở tủ quần áo kiểm tra từng món có được giặt sạch không, hay bật điện thoại lên tìm kiếm mãi với từ khóa “bị nói là to”.

Các bình luận trong bài đăng thì lung tung, đủ mọi kiểu. Cố Hủ lăn lộn đến nửa đêm mà vẫn không ngủ được, tâm trạng bực bội, cuối cùng ôm bóng rổ ra ngoài.

Xuống lầu, anh đυ.ng ngay Cố Lĩnh trong bộ vest chỉnh tề.

Anh cả nhà họ Cố và Cố Hủ có vài nét tương đồng, đều mang vẻ ngoài cứng rắn, mạnh mẽ. Người đàn ông vừa kết thúc một cuộc gọi công việc, đứng ở cửa, gương mặt lạnh lùng.

Anh liếc về phía có tiếng động, nhanh chóng đưa ánh mắt trở lại tập tài liệu trong tay.

"Muộn thế này còn ra ngoài chơi bóng?"

"Vâng. Anh về rồi à?"

Hai anh em cách nhau tám tuổi. Cố Lĩnh với tư cách anh cả rất quan tâm đến em trai, hồi nhỏ mối quan hệ khá tốt, nhưng mấy năm gần đây do Cố Lĩnh dồn toàn bộ tâm sức vào công việc, hai người dần trở nên xa cách, không còn tâm sự nhiều như trước.

Chuyến công tác nước ngoài vài ngày khiến người đàn ông trông có vẻ mệt mỏi.

Anh nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương: “Chơi một lúc rồi về, nhớ chú ý an toàn.”

"Được ạ." Cố Hủ ra cửa, đi được vài bước thì nhớ ra điều gì đó, lập tức quay lại, chặn Cố Lĩnh đang định lên lầu hai.

“Phòng khách ở lầu hai có người rồi, anh mà gọi điện thì chú ý chút nhé.”

Cố Lĩnh tưởng em trai đưa bạn học về ở nhờ, cũng không hỏi thêm. Nhưng vừa xoay người, anh loáng thoáng ngửi thấy mùi hương còn sót lại trên người Cố Hủ.

Omega?

Ánh mắt anh trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào cậu em trai của mình.

Khoảng cách tám tuổi, dù Cố Hủ có cố tỏ ra lạnh lùng đến đâu, sự căng thẳng tinh tế của anh cũng không thoát khỏi ánh mắt Cố Lĩnh.

"Em đưa một Omega về nhà sao?" Người đàn ông hỏi thẳng.

“Em làm sao mà đưa Omega về được chứ?” Giọng Cố Hủ cao hơn bình thường vài tông. Nhận ra mình hơi quá, anh vò tóc, cố gắng tỏ ra bất cần: "Mẹ không kể với anh à?"

Thấy biểu cảm của Cố Lĩnh có vẻ không biết, anh tiếp lời: "Hôn ước được định sẵn rồi, do ông nội quyết định đấy, hôn ước từ bé.”

Cuối cùng, Cố Lĩnh đặt tập tài liệu sang một bên.

Hồi nhỏ, anh thường ở bên ông nội, còn nhớ mang máng ông có qua lại thư từ với một người bạn họ Tống.

Nhưng anh không ngờ còn có cả hôn ước.

"Chuyện cụ thể chờ ba mẹ ngày mai về rồi nói." Cố Hủ ôm bóng định ra ngoài, lại bị gọi lại.

"Khoan đã."

Giọng Cố Lĩnh nghe như thấm đẫm màn đêm, khàn và lạnh: "Hôn ước là với ai trong nhà?"

Trong bản thỏa thuận hôn ước không ghi rõ tên.

Cố Hủ chợt bừng tỉnh.

Lúc ông nội qua đời, nhà chỉ có mỗi Cố Lĩnh là cháu trai.

Vậy tức là... Tuyết Từ sắp thành chị dâu của anh sao?