Cá Mặn Tiểu Phu Lang

Chương 9.1

Chương 9.1

Ngay cả một thương nhân từng trải, rong ruổi khắp nơi như Mạc Thế An nhất thời cũng sững sờ trước khí thế này.

Ông ấy chặn Tiểu Hạ lại, dùng hết sức lực mới giật được con dao từ trong tay cậu. Thương nhân nhìn người thanh niên có thân hình mảnh khảnh tưởng chừng như sắp bị gió cuốn bay kia, tuy vẻ ngoài yếu đuối nhưng sát khí trên mặt lại không hề che giấu.

Bị giật mất dao, Tiểu Hạ cũng hiểu mình không thể thật sự liều lĩnh chém người, cậu đứng đó một lúc, tự giằng co với chính mình. Sau đó, với vẻ mặt lạnh tanh, cậu phối hợp với Mạc Thế An khiêng Tống Húc vào nhà, rồi mệt mỏi tiếp đón ông..

Mạc Thế An hiểu đối phương vừa gặp biến cố nên không còn tâm trí đâu mà tiếp khách, bèn kể lại sực việc, để lại tên rồi rời đi. Ông tự xưng là Mạc Thế An, là thương nhân của “Thương gia của phòng thương hội.”

Tống Húc ngủ mê man.

Đại phu cho hắn uống thuốc an thần, hắn nằm sấp ngủ không yên, lại không thể tự mình cử động, trông rất khó chịu.

Tiểu Hạ ngồi bên giường một lúc, định lau mồ hôi cho Tống Húc thì sờ thấy vết máu, vội vàng đứng dậy đun nước, giặt khăn.

Cậu hơi choáng váng, khi bưng chậu nước ra ngoài, vấp chân ngã về phía trước, đầu đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng “rầm” rất lớn.

Đầu óc cậu ong ong như muốn nổ tung.

Những chuyện đã qua mười mấy năm như đèn kéo quân hiện lên, cậu hét thảm một tiếng, ôm đầu lăn lộn trên đất, như thể đầu mình vỡ tung ra như quả dưa hấu.

Cậu nghiến răng, nắm chặt tay chịu đựng cơn đau, một lúc sau mới đỡ hơn một chút.

Nước mắt làm mờ cả tầm nhìn, cậu đưa tay sờ trán, sưng một cục to, da bị trầy xước.

Tiểu Hạ chống tay ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ráng chiều đỏ rực như lửa trên bầu trời.

Nó bùng cháy như ngọn lửa. Rõ ràng là cảnh tượng quen thuộc, nhưng giờ khắc này lại khác, cậu cảm thấy chấn động.

Tại sao trước đây cậu lại thờ ơ với cảnh đẹp như vậy?

Tiểu Hạ không hiểu. Trong thế giới sương mù của cậu đã tan biến hết, đột nhiên, những thứ khiến cậu trì trệ, khiến cậu chậm chạp đều bị hong khô, cả người tràn đầy năng lượng, máu chảy nhanh hơn bao giờ hết.

Cậu thậm chí còn nhớ lại mấy ngày trước, trong buổi chiều kinh hoàng đó, cũng vào khoảng thời gian này, mấy tên ác ma đến nhà, không nói không rằng định lôi cậu đến huyện thành làm kỹ nam.

Cậu la hét, khóc lóc như thể ngày cuối cùng.

Đó là cậu sao? Gặp chuyện chỉ biết khóc, tại sao không cầm dao ra? Không thể gϊếŧ người, chẳng lẽ còn không thể tự sát sao?

Cậu bưng chậu ngồi xuống bên cạnh Tống Húc, nhúng khăn vào nước rồi vắt khô, chậm rãi lau sạch bụi bặm trên mặt hắn.

Cậu lại cởϊ qυầи áo của Tống Húc ra.

Vết thương trên lưng đã được y quán trong huyện băng bó, Tiểu Hạ chỉ lau những chỗ lộ ra ngoài.

Rõ ràng là thân thể của “Tống Húc” trước kia, giờ nhìn lại cảm thấy thật xa lạ. Thay đổi linh hồn làm thân thể cường tráng hơn, làn da khỏe mạnh, đường nét cơ bắp, tất cả đều tạo nên sức hút chết người đối với Tiểu Hạ.

Cậu như bừng tỉnh từ giấc mộng, nảy ra một ý nghĩ – muốn bảo vệ huynh ấy, bảo vệ Tống Húc, để huynh ấy mãi mãi là phu quân của mình, mãi mãi ở bên cạnh mình.

Vì vậy, cậu nhất định phải “sống lại”.

Đến nửa đêm, Tống Húc lên cơn sốt cao. Tiểu Hạ lo lắng không biết làm sao, mắt đỏ hoe đi tìm Ngưu thẩm.

Cậu biết mình thật trơ trẽn, nhưng cậu muốn đánh cược một lần.

Vợ chồng Ngưu thẩm và Tống Vượng có thể cho Tống Húc vay hai mươi lượng bạc, có thể mở miệng nói không cần người ta trả lại tiền, chỉ riêng tình cảm đã dành cho Tống Húc sâu đậm đến nhường nào!

Dù họ chân thành đối đãi không phải là Tống Húc hiện tại, nhưng Tiểu Hạ nghĩ, trên đời này, ngoài cậu ra sẽ không có ai biết chuyện này, thật hay giả thì có gì khác nhau chứ?

Gõ cửa giữa đêm khuya, đúng là làm phiền người ta, Ngưu thẩm bị đánh thức, vội vàng khoác áo ra mở cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Thấy Tiểu Hạ vẻ mặt lo lắng, dáng vẻ tiều tụy, bà cũng lo lắng theo: “Thằng súc sinh Tống Húc lại đánh con à!?”

Tiểu Hạ mím môi lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải đâu Ngưu thẩm... Tống Húc thật có lỗi với thẩm, đáng lẽ trước khi gom đủ tiền trả nợ thì con không dám đến làm phiền, nhưng hôm nay Tống Húc bị người ta đánh ở huyện thành, giờ đang bị sốt…”

Ngưu thẩm nghe xong liền sốt ruột: “Sốt rồi sao!? Mau đi tìm đại phu đi!” Bà thậm chí không hỏi nguyên nhân vì sao.

Tiểu Hạ nghe vậy trong lòng hơi yên tâm.

Quả nhiên tình nghĩa mười mấy năm không phải nói bỏ là bỏ, Ngưu thẩm chỉ giận Tống Húc không nên thân, chứ không phải thật sự không thương huynh ấy nữa.

Còn Tống Húc giả mạo hiện tại, người mà trong mơ cậu coi là phu quân, chắc chắn sẽ khiến Ngưu thẩm hài lòng.

“Con đang định đi tìm đại phu, nhưng trong nhà không còn ai, có thể nhờ Ngưu thẩm tạm thời đến chăm sóc huynh ấy được không?”

Tống Lục thúc công ở đầu kia của làng, cách khá xa, Tiểu Hạ không yên tâm.

“Được được” Ngưu thẩm vội vàng gật đầu: “Ta sẽ gọi Vượng thúc con đến giúp nữa.”

Nói xong, họ chia nhau ra vội vàng lên đường, đêm nay chắc chắn sẽ không yên ổn.