Chương 8.2
———————————
Tiểu Hạ buổi trưa uống cháo loãng, không biết là pha quá loãng hay sao, chưa được hai canh giờ đã bắt đầu thấy đói cồn cào.
Lúc thì cậu cảm thấy không phải đói bụng, mà giống hồi hộp hơn, tóm lại là đứng ngồi không yên tâm trạng bất an.
Cậu không may vá nữa, bèn đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, lau chùi những chỗ cần lau, giặt giũ những thứ cần giặt.
Bận rộn như vậy suốt cả buổi chiều.
Mặt trời đã dần bớt chói chang, Tiểu Hạ đi ra hàng rào nhìn ra ngoài.
Tống Húc cũng nên về rồi chứ? Không biết bánh bao chiên bán được thế nào?
So với Tống Húc vô tư, Tiểu Hạ lại tính toán tỉ mỉ hơn về tiền bạc. Trong lòng cậu đã tính toán kỹ lưỡng từ khi Tống Húc định làm buôn bán này.
Món ăn vặt mới lạ do Tống Húc làm ra, ngon khỏi phải bàn.
Bánh bao vốn là món ăn chỉ làm vào dịp lễ tết, nhà nông quen tiết kiệm, chưa từng nghĩ đến việc lãng phí mỡ heo để làm ra những món ăn cầu kỳ.
Bánh bao chiên của Tống Húc là món đầu tiên mới lạ, ngon miệng nhưng đắt.
Chắc chắn sẽ có người muốn thử, nhưng không biết nguyên liệu mà Tống Húc mang theo có bán hết được hay không, Tiểu Hạ cũng không chắc.
Cậu tự hỏi, bản thân chắc chắn sẽ không bỏ ra bốn văn tiền để mua một cái bánh bao chiên.
Tống Húc mua nguyên liệu, chi phí không nhiều, trừ đi chi phí bột kiều mạch và rau dại ở nhà, tổng cộng cũng chỉ mất hơn ba trăm văn, trong đó dầu ăn chiếm phần lớn, nhưng dầu cũng không thể dùng hết một lần.
Nguyên liệu hôm nay huynh ấy mang theo, ước chừng có thể làm được khoảng hai trăm cái bánh bao.
Nếu bán được hai trăm cái, một ngày có thể kiếm được hơn bốn trăm văn, có thể nói là rất lời.
Nói cách khác, dù chỉ bán được bảy tám chục cái bánh bao chiên, cũng coi như hòa vốn. Số còn lại mang về, biến tấu một chút cũng đủ cho hai người ăn nhiều ngày, cũng không lãng phí.
Tiểu Hạ không lo lắng lắm về những chuyện khác, nhưng cậu sợ bán không được Tống Húc sẽ buồn.
Xét cho cùng, Tống Húc bây giờ tự xưng là “người xuyên không” đến từ dị giới, luôn tự tin vào những ý tưởng của mình.
Nếu gặp thất bại, không biết huynh ấy có nản lòng hay không…?
Tiểu Hạ không có kinh nghiệm gì khác, nhưng lại rất quen với việc thất vọng và chịu khổ.
Càng quen, càng hiểu rõ nỗi khổ sở đó, cậu không muốn Tống Húc phải trải qua những điều này.
Nếu… nếu Tống Húc chịu nghe cậu, lần sau cậu có thể đi theo huynh ấy ra ngoài buôn bán không?
Thêm một người thêm một bàn tay, nếu bán không được, cậu còn có thể an ủi huynh ấy…
Tiểu Hạ khẽ cười. Chỉ cần có thể no bụng, cậu thực ra không quan tâm đến việc trong nhà có nhiều tiền hay ít tiền, cậu chỉ cần Tống Húc bình an.
Chỉ cần huynh ấy bình an, sẽ vẫn mãi là Tống Húc như bấy giờ chứ?
Tiểu Hạ đang ngẩn người, thấy mặt trời dần khuất bóng, trong lòng dần trở nên bất an.
Tống Húc sáng sớm đã ra ngoài, dù bánh bao chiên có bán không được, cũng không nên đến giờ này vẫn chưa về chứ?
Hay là… xấu hổ vì bán không được, không dám về nhà?
Hay là… chán ghét cậu là gánh nặng, bỏ đi rồi?
Tiểu Hạ thót tim, chợt thấy một chiếc xe ngựa từ xa đi thẳng về phía nhà mình.
Cậu hoảng hốt mở cửa hàng rào, mặt mày tái nhợt nhìn hai người lạ mặt hỏi thăm nhà của "Tống Húc", một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
“…Ta, ta là phu lang của Tống Húc. Đây là nhà huynh ấy, huynh ấy bị sao vậy?”
Người hỏi đường là một vị khách thương gia cao lớn, vạm vỡ đứng trước mặt Tiểu Hạ, như một bức tường thành vững chắc.
“Cậu ấy gặp chút chuyện, bị người ta đánh bị thương. Đã đi khám đại phu, nói phải tĩnh dưỡng, chúng ta bèn đưa cậu ấy về.”
Tiểu Hạ run rẩy vén rèm xe lên, liền nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tống Húc và vết máu loang lổ trên quần áo huynh ấy.
Cậu như bị kim đâm vào mắt, vội vàng lùi lại, vẻ mặt hoang mang hỏi vị khách thương gia: “Ai đánh?”
Vị khách thương suy nghĩ một chút: “Nghe nói là huyện bá của huyện Xuân Dương các ngươi, một người tên là Tiền Tam gia.”
Tiền Tam Cẩu!
Tiểu Hạ nhắm mắt lại, đột nhiên như một cơn gió quay đầu chạy vào nhà.
Vị khách thương gia và người đánh xe khó hiểu nhìn nhau, lại thấy Tiểu Hạ hùng hổ chạy ra.
Trên tay cậu cầm một con dao chặt củi, hai mắt đỏ ngầu: “Ta sẽ gϊếŧ hắn!”