Cá Mặn Tiểu Phu Lang

Chương 8.1

Chương 8.1

Tuy chỉ là một tên địa đầu xà nhỏ bé ở huyện nhỏ, nhưng lại đúng như câu “Rừng không có hổ, khỉ xưng vương”.

Tiền Tam Cẩu mỗi khi ra ngoài, đều có mười người khiêng kiệu, còn oai vệ hơn cả kiệu hoa của tân nương tử xuất giá. Đi bên cạnh kiệu là mấy cái lọng che rực rỡ, phía sau còn có ba cỗ xe ngựa, rèm che kín mít, dường như có vài nữ quyến ngồi bên trong.

Dân chúng bị dạt sang hai bên đường, hắn cũng bị dòng người xô đẩy vào một góc.

Người ngồi trên kiệu cách hắn một khoảng, không nhìn rõ mặt.

Nhưng thân hình béo ú, cái đầu hói xấu xí thì lại thấy rõ mồn một.

“Đám người này tụ tập ở đây làm gì? Vương Uy, ngươi đang làm gì vậy?”

“Lão gia! Lão gia ngài xem, thuộc hạ tình cờ gặp Thúy Tú cô nương trên đường, đang giúp ngài đòi tiền thuê nhà đây…”

Thúy Tú quỳ trên đất, cúi gằm mặt hận không thể chui xuống đất.

“…Ồ, không nói ta còn không nhận ra, đây chẳng phải là Thúy Tú, hoa khôi của Xuân Phong Lâu sao? …Sao mấy năm không gặp, lại trở nên xấu xí thế này?”

Ai cũng biết Tiền Tam Cẩu đang trắng trợn nói dối, nhưng không ai dám lên tiếng. Lỡ chọc hắn không vui, bị đánh không tàn phế thì cũng chết, ở cái huyện Xuân Dương này cũng chẳng có chỗ nào để kêu oan.

“Nói đi phải nói lại, chúng ta cũng có chút duyên phận… Tuy sau này không còn qua lại nữa, nhưng ta tốt bụng cho nàng chỗ ở, coi như là ân nhân của nàng rồi chứ?” Tiền Tam Cẩu dường như hứng chí, cũng chẳng muốn nghe câu trả lời của Thúy Tú, hắn dẫm lên lưng người khiêng kiệu bước xuống: “Thế này đi, ta cũng không làm khó nàng, cứ hát cho ta nghe một khúc ở đây, ta miễn cho nàng nửa năm tiền thuê nhà, thế nào?”

Tiền Tam Cẩu rất thích thú khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của mấy người khác khi nhìn mình, hắn ta di chuyển thân hình béo núc, hạ mình ngồi xuống một quán trà ven đường, vắt chéo chân, chờ Thúy Tú chậm rãi đứng dậy.

Ánh mắt Thúy Tú đầy bi thương nhìn xuống đất.

Hai cái bánh bao bị giẫm nát, đã bị lấm bẩn, nước thịt bên trong chảy ra, loang lổ trên mặt đất tạo thành hai vệt sẫm màu.

Tên mặt nhọn kia là Vương Uy, được Tiền Tam Cẩu sai bảo, bắt đầu đuổi người đi. Trong lòng hắn phẫn uất, nhân cơ hội tiến lại gần Tiền Tam Cẩu.

Thúy Tú cuối cùng cũng rời mắt khỏi bánh bao, run rẩy đứng dậy.

Đầu tóc nàng rối bù, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ, chẳng còn chút nào vẻ đẹp kiều diễm ngày xưa, chỉ còn lại sự đáng thương và chê cười.

Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Tiền Tam Cẩu, hai người chỉ cách nhau một cái bàn, Tiền Tam Cẩu hài lòng gật đầu, ra hiệu cho Thúy Tú bắt đầu.

“Tiểu, tiểu nữ hát cho ngài…” Nàng đứng thẳng người, vừa làm tư thế chuẩn bị, lại thấy Tiền Tam Cẩu vẫn giữ nguyên nụ cười, bưng chén trà nóng trên bàn hắt thẳng về phía trước!

“A!” Thúy Tú theo bản năng hét lên một tiếng, đưa tay che mặt, nhưng nước nóng lại không hắt vào người nàng!

“…A, a…” Nàng sợ hãi ngã ngồi xuống đất, vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi quán trà. Trong phút chốc, tại hiện trường chỉ còn lại Tiền Tam Cẩu đang ngồi và người đã nghiêng người chắn nước trà nóng.

Tiền Tam Cẩu sững sờ.

Đã nhiều năm rồi, chưa có ai dám làm trái ý hắn ta trước mặt người khác như vậy, nhất thời hắn ta không kịp phản ứng.

“…Hừ, hừ!” Hắn ta tức giận đến bật cười: “Tên nhà quê nào đây, ngay cả bổn đại gia cũng không biết!? Vương Uy!”

Tên mặt nhọn bước lên.

“Áp hắn xuống, đánh hai mươi gậy, cho hắn biết điều!”

Thật quá hoang đường.

Hắn bị ba tên cường trán đè xuống đất, phía trước là ánh nắng chói chang ban trưa.

Trên đời sao lại có chuyện như vậy? Một tên địa đầu xà, thậm chí còn không phải quan chức, nhưng chỉ một câu nói của hắn, lại có thể quyết định sống chết của người khác?

“Chát——!”

Một gậy đánh xuống, mồ hôi lạnh to như hạt đậu túa ra trên trán hắn.

Cây gậy thô ráp, cộng thêm vết bỏng ở lưng lúc trước, cơn đau buốt khiến hắn không khỏi hoài nghi cuộc đời này một giây.

Những gậy đánh thật sự, không phải là lực đạo của đấm đá có thể so sánh được, ba năm gậy xuống, máu tươi bắn ra.

Đến khi hai mươi gậy đánh xong, lưng hắn đã máu thịt be bét.

Mắt hắn mờ đi, mãi đến khi nhìn thấy một bàn chân của Tiền Tam Cẩu trong tầm mắt, mới miễn cưỡng nhận ra.

“Ngươi, có quen biết với Thúy Tú kia?”

“…Không quen.” Hắn nghiến răng nói.

Tiền Tam Cẩu nhíu mày, quay sang nhìn Vương Uy.

Vương Uy nịnh nọt bước lên, giới thiệu: “Lão gia, thật trùng hợp, tên này thuộc hạ có quen! Hắn là người ở Đại Thạch thôn, cách huyện hắn mười dặm về phía đông, mấy hôm trước định bán phu lang, nhưng phu lang hắn lại đột nhiên mang thai đấy!”

Tiền Tam Cẩu trừng mắt: “Chính là ngươi!?” Nói rồi lại cười phá lên, hứng thú nói: “Tiểu phu lang đang mang thai ta còn chưa chơi qua đâu! Ngươi, đưa phu lang cho ta, ta cho ngươi năm mươi lượng bạc, cũng không truy cứu chuyện ngươi vừa mạo phạm bổn đại gia ta nữa!”

“…Tống gia có tổ huấn, đứa bé trong bụng phu lang tôi là hương hỏa của nhà Tống gia. Nếu không chăm sóc tốt, có gì sơ suất” hắn đau đến nghiến răng, lại thở hổn hển vài hơi: “Có gì sơ suất, tổ tông chắc chắn sẽ đến thăm hỏi những kẻ phỉ báng thần linh vào ban đêm.”

Cái bụng phệ của Tiền Tam Cẩu run lên, có chút sợ hãi, lại có thêm vài phần không cam lòng, cuối cùng hòa lẫn vào nhau thành ra chán nản.

“Thôi được, vậy đợi cậu ta sinh xong, hãy đưa đến cho ta. Vương Uy, đi thôi!”

Tên mặt nhọn Vương Uy còn xấu xí hơn cả Tiền Tam Cẩu, lúc này lại nịnh nọt như thái giám bên cạnh hoàng thượng, chủ tớ hai người bộ dạng thật xấu xí.

Mãi đến khi bọn chúng đi khuất, hắn mới kiệt sức nằm sấp xuống.

Đầu hắn đổ mồ hôi lạnh vì sợ hãi, hận không thể ném bản thân thích ra oai lúc nãy vào máy giặt để vắt kiệt nước trong đầu!

Tại sao lại phải xen vào chuyện bao đồng? Tại sao lại phải ra vẻ người tốt!?

Lần trước, hắn cứu cô gái trà sữa, nhưng bản thân lại phải trả giá bằng mạng sống. Lần này, hắn lại chọc phải người không nên chọc, hậu quả càng khó lường hơn!

Chuyện bán phu lang vốn đã được giải quyết, vậy mà lại bị hắn ta nhớ đến. Nếu chỉ mình hắn chịu khổ thì không sao, nếu lần này lại hại cả Tiểu Hạ, hắn biết lấy gì để chuộc tội đây?

Suy nghĩ trong đầu rối như tơ vò, toàn thân đau đớn đến tê dại, một lúc sau cuối cùng không chịu nổi, hắn ngất đi.

Tiếng khóc của Thúy Tú vọng lại từ xa, trông nàng thảm hại như một con mèo già rơi xuống vũng bùn, đã hoàn toàn mất đi phương hướng, chỉ biết khóc kêu cứu trên đường, có ai cứu mạng người không?

Chuyện liên quan đến Tiền Tam Cẩu, người dân cả Xuân Dương huyện đều tránh như tránh tà, Thúy Tú khóc đến đâu, nơi đó liền chừa ra một vòng tròn lạnh lùng, cho đến cuối cùng, nàng khóc đến trước một sạp hàng chất đầy da thú.

Chỉ thấy sạp hàng kia có mái che, lớn gấp đôi các sạp hàng nhỏ xung quanh. Trên sạp chất đầy da thú mà Xuân Dương huyện hiếm thấy, còn có một số đồ trang sức bằng kim loại và hương liệu kỳ lạ.

Phía sau hàng hóa là một vị khách thương gia.

Vị khách thương gia này thoạt nhìn không có gì nổi bật.

Y mặc quần áo bình thường nhất, tóc cũng chải theo kiểu phổ thông nhất, ngay cả khuôn mặt cũng mang dáng vẻ của người Hán bình thường.

Chỉ là khí chất quanh thân khác với người thường, đây có lẽ chính là chỗ hơn người của những người thực sự đi khắp muôn nơi.

Thúy Tú khóc lóc và cầu xin giúp đỡ, vị khách thương gia không hiểu gì cả. Nhưng y vẫn ra hiệu cho chủ sạp hàng bên cạnh trông coi đồ đạc giúp mình, rồi đứng dậy đi theo Thúy Tú.

Trước quán trà đã tụ tập một vòng người.

Hắn đang nằm bất tỉnh, người đầy máu, vẫn chưa có ai dám lại gần xem hắn còn sống hay không.

Vị khách thương gia thấy cảnh tượng này, nhíu mày, bế thốc hắn lên rồi đi thẳng đến y quán.