Chương 9.2
———————————————
Tống Húc đầu đau như búa bổ, lúc thì như bị nướng trên chảo dầu nóng, da đầu căng ra, lúc thì như bị xoay trong máy giặt, như một quả bóng da không chút tôn nghiêm nào.
Một lúc sau, cơn đau biến mất, hắn mở mắt ra, mơ màng nhìn bảng đen phía trước.
Bảng đen?
… Không phải, tại sao hắn phải nhạc nhiên khi nhìn thấy tấm bảng đen trước mặt?
Không phải ngày nào hắn cũng đối diện với bảng đen sao?
Tống Húc hơi ngạc nhiên với trạng thái mơ hồ của mình, nhưng rất nhanh đã hết giờ học, hắn liền ném sự kỳ quái nho nhỏ này ra sau đầu.
“Lão Tống! Chơi bóng rổ không?”
“Đánh chứ, sau tiết thể dục à?”
“Ừ, cậu làm bài tập ôn thi đến ngớ ngẩn rồi à, nhìn xem lớp học trống trơn kìa!” Người nói chuyện là bạn thân của hắn, cũng ở gần nhà, thường ngày thường cùng nhau đi học về, cũng hay rủ nhau đi chơi bóng rổ.
Lớp 11 chính là lúc phân ban, nhiều học sinh bình thường chăm chỉ học hành, lần đầu tiên bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời mình.
Tuy không phải ai cũng thật sự suy nghĩ về điều đó.
Có quá nhiều người ảnh hưởng đến quyết định con đường tương lai của bạn, có người không quan trọng, có người lại nặng tựa thái sơn.
Ví dụ như cha mẹ.
Tình cờ là Tống Húc là một đứa trẻ không ai quản, cha mẹ ly hôn, hắn sống với mẹ, mà mẹ hắn lại là một phụ huynh hiếm hoi không có tính kiểm soát như những gia đình đơn thân khác.
Bà chỉ hứng thú với những danh lam thắng cảnh, làm việc trong đoàn làm phim tài liệu, chạy khắp mọi ngóc ngách trên trái đất. Từ khi Tống Húc học cấp hai bắt đầu ở nội trú, bà ấy giống như một thẻ bài SSR xuất quỷ nhập thần.
Rất khó rút được.
Tống Húc là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiếm hoi, càng không ai quản thúc, càng tự giác. Tuy không phải là thiên tài gì cả, nhưng cũng là học sinh giỏi nằm trong top 50 của khối.
Học sinh giỏi cũng lo lắng về việc phân ban, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc họ học thể dục.
Các bạn nữ đã tự giác coi giờ thể dục là giờ ăn trưa sớm, tụm năm tụm ba trò chuyện rồi đi đến căng tin, các bạn nam thì như những chú chó hoang được thả ra khỏi chuồng, lè lưỡi chạy nhảy trên sân bóng.
Tiết này lớp 3 đấu với lớp 8, Tống Húc cao ráo được điều ra sân ngay từ đầu.
Nắng chói chang, một đám thanh niên tuổi dậy thì h*c môn dư thừa, những giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tống Húc di chuyển nhịp nhàng, trong lúc chạy dần dần tìm lại cảm giác, hơi thở dồn dập, cơ thể nóng lên, tất cả đều khiến hắn cảm thấy sảng khoái.
Hắn kéo vạt áo đồng phục lên, lau mồ hôi trên đầu, vài nữ sinh đứng xem cười khúc khích, rồi lại cùng nhau cười phá lên.
Tống Húc hơi ngại ngùng, vội vàng buông vạt áo xuống, cười với các bạn nữ lại khiến họ cười ồ lên.
Kết thúc hiệp một, giáo viên thay người, chỉ định một số nam sinh không tích cực tham gia hoạt động thể thao vào sân.
Tống Húc ngồi bên sân thở hổn h*n, bạn thân đưa cho hắn một chai nước, hai người hồi hộp nhìn tỉ số.
Tuy chỉ là một trận đấu giao hữu bình thường, nhưng con trai vẫn có bản năng muốn chiến thắng.
Những người ra sân hiệp này, có vài người không biết chơi, nhưng trong đó có một cậu bé nhỏ con lớp bên cạnh, đặc biệt vụng về.
Cậu ta đeo kính, mặt đầy mụn trứng cá, suýt nữa thì ôm bóng chạy, cả người toát lên vẻ lúng túng.
Lần này không chỉ các bạn nữ, mà cả các bạn nam đứng xem cũng cùng nhau cười phá lên… Cười đến nỗi cậu bé nhỏ con kia càng lúng túng hơn, trực tiếp biểu diễn một màn ngã sấp mặt khó đỡ.
Bạn thân cười đến nỗi chân đứng không vững: “Trời ơi đây là ai vậy, chiều cao này mà ở trong đám con gái cũng là nấm lùn đấy! Vừa nãy nhìn thấy cậu ta tớ còn tưởng nhân vật Mario trong game King of Fighters chui ra!”
Tống Húc cũng cười đau cả bụng, chủ yếu là cậu nam sinh kia quá buồn cười, mặt cậu ta đỏ bừng, giống như một diễn viên hài cố tình làm trò trên sân khấu. Nhưng dần dần, Tống Húc và bạn thân đều ngừng cười, bởi vì phía trước có vài người lớp bên cạnh đang nói những lời khó nghe.
“Vương Tiểu Bảo đang làm trò hề à, chưa ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy chứ?”
“Biết đâu đấy… Tớ nghe nói nhà cậu ta nghèo đến mức không mua nổi cả ti vi…”
“Hả? Thời đại nào rồi mà còn không mua nổi ti vi…”
“Không phải đã nói rồi sao, bố mẹ cậu ta bán cá, ở chợ rau Tứ Quý Viên, có lần tớ đi chợ cùng mẹ còn thấy cậu ta.”
“Trời ạ, đây đúng là học sinh nghèo vượt khó à!”
“Hahaha, nhưng thành tích cậu ta cũng bình thường thôi mà? Tớ đoán nếu không thi khối nghệ thuật thì cậu ta cũng chẳng thi nổi đại học hạng ba, nhưng mà thi khối nghệ thuật thì cậu ta lấy đâu ra tiền đóng học phí?”
“Không thi nổi đại học hạng ba hơi quá rồi đấy, dù sao chúng ta cũng là trường trọng điểm, cả trường chắc chắn không có ai không thi nổi đại học hạng ba đâu…”
“Vậy cậu ta sống để làm gì.”
Tống Húc và bạn thân nhìn nhau, bĩu môi lén chuồn đi.
Định bụng cũng đi ăn trưa sớm, vừa vào căng tin, điện thoại trong túi quần của Tống Húc rung lên.
Hắn nhìn thấy người gọi đến liền vui vẻ, hôm nay may mắn ghê, rút được thẻ SSR.
“A lô mẹ?”
“Tiểu Húc, trưa nay ra ngoài ăn cơm đi, mẹ về sớm rồi!”
Tống Húc cười tươi rói, giọng nói tự nhiên lại có chút thân thiết: “Ồ, vậy mẹ đến cổng trường rồi à? Mẹ chọn quán rồi gọi món trước đi.”
Chia tay bạn thân, Tống Húc tung tăng vui vẻ mà chạy về phía cổng trường.
Vẫn là tuổi còn nhớ mẹ, vì ít khi gặp nhau nên sự gần gũi của hắn càng ít đi phần nổi loạn.
Xuất trình giấy ra cổng, vừa ra khỏi cổng trường được vài bước, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ.
Bên cạnh có một con hẻm, hắn do dự một chút, vẫn cẩn thận đi đến đầu hẻm, cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn giật mình. Cậu bé nhỏ con bị họ chế giễu nửa tiếng trước, đang quỳ trước mặt mấy người trông giống xã hội đen, vừa khóc vừa dập đầu.
Dập đầu, thật sự là dập đầu, Tống Húc chưa từng thấy ai dập đầu ngoài phim ảnh.
Hắn theo bản năng tiến lên một bước: “Mấy người đang làm gì vậy!?”
Mấy người kia cùng nhìn hắn, gậy gộc trong tay vừa đáng sợ vừa buồn cười, tên cầm đầu cười khẩy một tiếng, giẫm chân lên đầu cậu bé nhỏ con kia, nghiền nghiền, rồi cả đám bỏ đi.
Chưa kịp để Tống Húc tiến lên, cậu bé nhỏ con ngẩng đầu, nhìn Tống Húc bằng ánh mắt u ám, rồi cũng bò dậy chạy mất.
“Tiểu Húc?”
Tống Húc nghe tiếng quay đầu lại, người mẹ mấy tháng không gặp đang gọi hắn trên đường, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Sao con lại đứng đây? Đi thôi, đi ăn cơm nào.”
Tống Húc ngập ngừng, không nhịn được kể lại chuyện vừa xảy ra, hai người vừa đi vừa nói, Tống Húc nói một mạch.
“Trường mình sao lại có người như vậy, lại còn học lớp bên cạnh, hơn nữa vừa nãy thật sự có người đánh cậu ta… Cậu ta không đi báo cảnh sát sao?”
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài tay màu đen, tóc búi cao, tuy trông không còn trẻ nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng, phóng khoáng.
Bà mỉm cười vỗ vai Tống Húc nói: “Thế giới rất rộng lớn, có rất nhiều chuyện con không thể tưởng tượng, không thể hiểu được. Con tưởng chúng cách con rất xa, nhưng vô tình, con sẽ nhìn thấy một góc nhỏ của chúng.”
Thời tiết rất đẹp, cây ngô đồng xào xạc.
“Bọn trẻ bây giờ, trải nghiệm quá ít. Ngày nào cũng chỉ học hành, làm bài tập, thi đại học… Đến khi tốt nghiệp đại học, làm một công việc bình thường, sống theo khuôn phép, sinh con đẻ cái, rất nhiều người cả đời cũng chưa từng gặp biến cố lớn nào. Nhưng “biến cố” bản thân nó chính là điều kiện cần thiết để trưởng thành, trải qua càng nhiều chuyện, thì mới càng trưởng thành.”
Tống Húc: “… Mẹ nói tiếng người đi!”
“Hahaha!” Người phụ nữ cười lớn: “Ý mẹ là, chuyện con gặp hôm nay, chính là một ‘biến cố’ nhỏ thúc đẩy con trưởng thành. Nó khiến con suy nghĩ, cuộc sống của con có phải không bình thường như con vẫn nghĩ trước đây hay không?”
“… Vẫn bình thường mà, những chuyện này có liên quan gì đến con đâu.”
“Không phải đâu Tiểu Húc” trong mắt bà có ánh sáng dịu dàng, trong suốt: “Sẽ có một ngày con cũng gặp phải biến cố khiến con mất bình tĩnh, những điều này sẽ khiến con khác biệt với người khác, trở thành một “con người” khác biệt hơn. Đây là con đường tất yếu của con người, khi biến cố đến con cũng đừng hoảng sợ, vì con sẽ thông qua những điều này, dần dần học hỏi và trưởng thành hơn.”
Tống Húc bĩu môi, giả vờ gật đầu như đã hiểu. Đột nhiên trên đầu vang lên tiếng kêu của đàn chim nhạn, hắn ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy trời xanh mây trắng, trong xanh bát ngát.
Khoảnh khắc đó, Tống Húc như thoát ra khỏi hiện thực, hắn mơ hồ nhớ ra điều gì đó, nhưng lại chìm đắm trong “lời dạy bảo” gần như đã bị hắn quên lãng này.
Sau đó, khi phân ban hắn đã chọn khối nghệ thuật. Giáo viên không hiểu, còn đặc biệt gọi hắn lên nói chuyện.
Mùa hè năm thứ hai đại học, trong lúc đi vẽ tranh, hắn được một đàn anh tỏ tình, nhận ra xu hướng tình d*c của mình khác biệt, cả năm trời tự sống trong sự nghi ngờ bản thân.
Sau đó, vừa đi làm được ba tháng, mẹ hắn phát hiện bị ung thư, lúc đó hắn gần như vẫn còn là một đứa trẻ, tin tức này giống như sét đánh ngang tai khiến hắn suy sụp.
Hai năm sau, thẻ bài SSR quý giá của hắn biến mất, hắn vẫn tiếp tục đi làm, sống tiếp tục bước về phía trước. Yêu đương, bị đá rồi lại yêu đương…
Giống như bao người bình thường khác.
Không có gì khác biệt.
Cho đến khi hắn theo bản năng đẩy cô gái bán trà sữa ra, cứu người dưới bánh xe, còn bản thân thì trải qua cái chết. Rồi lại xuyên không trùng sinh một cách kỳ lạ…
Năm nay, Tống Húc hai mươi bảy tuổi.
– “Khi biến cố đến con cũng đừng hoảng sợ, vì con sẽ thông qua những điều này, dần dần học hỏi và trưởng thành hơn. Đây là con đường tất yếu của mỗi con người.”
Hắn khẽ mở mắt, đầu đau như búa bổ, bên tai vang lên tiếng gọi lo lắng của Tiểu Hạ: “Tống Húc, huynh thấy sao rồi?”
Một giọng nói khác, hắn cũng hơi quen tai: “Đừng vội, cậu ấy vừa tỉnh, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút.”
“Nhưng đã một ngày một đêm rồi, không ăn không uống gì cả…”
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống má, Tống Húc mơ màng nhận ra, đó là nước mắt của Tiểu Hạ.
“Nếu phu quân mất, ta sẽ cầm dao gϊếŧ Tiền Tam Cẩu, rồi tự sát.” Tiểu Hạ nghiến răng nói.
“Hả!? Nói linh tinh gì vậy Tiểu Hạ?”
“Con nói thật, một nhát một mạng, con làm được!”
… Tiểu phu lang của hắn cũng quá liều lĩnh rồi!?
Miệng Tống Húc khô khốc đến nỗi không nói nên lời, cười khổ nắm lấy tay Tiểu Hạ.