Nếu Hôm Ấy Không Gặp Em?

Chương 12

Màn đêm buông xuống như một tấm màn đen che phủ thành phố. Mạc Phong, với bộ quần áo rách rưới và đôi mắt thâm quầng, ẩn mình trong bóng tối của con hẻm nhỏ. Hai năm qua, hắn đã sống như một cái bóng trong nhà tù lạnh lẽo, nhưng chính tình yêu dành cho Nguyệt Phi đã giữ cho hắn không gục ngã.

Hắn không quan tâm đến bản án, cũng không quan tâm đến nguy hiểm. Hắn trốn thoát khỏi nơi được canh phòng cẩn mật chỉ để tìm một câu trả lời – Nguyệt Phi có từng yêu hắn không?

---

Từng ngày trôi qua, hắn vừa chạy trốn sự truy lùng gắt gao của cảnh sát, vừa tuyệt vọng tìm kiếm hình bóng người con gái duy nhất trong cuộc đời hắn. Hắn tìm đến những ngôi làng nhỏ nơi họ từng sống, dò hỏi từ những người qua đường, thậm chí lang thang trên những con phố đông đúc, hy vọng bắt gặp một dấu vết nhỏ nhoi.

Nhưng tất cả chỉ là con số không.

Cái tên "Nguyệt Phi" như bị nuốt chửng trong hư không. Không ai biết cô đang ở đâu, cũng không ai từng nghe về cô.

"Nguyệt Phi... em đang ở đâu?" hắn lẩm bẩm, giọng nói khàn đặc vì mệt mỏi. Bàn tay hắn siết chặt tờ giấy báo cũ mà hắn nhặt được từ một thùng rác – tờ báo đăng tin về cuộc truy nã của hắn.

Mỗi bước đi là một cuộc chiến. Không chỉ phải đối mặt với đói khát, mệt mỏi, và sự truy đuổi của cảnh sát, mà còn cả nỗi tuyệt vọng đang dần ăn mòn tâm trí hắn.

Hắn không còn gì ngoài một cái tên và ký ức về cô.

---

Vào ngày thứ 12, khi hắn đã gần như kiệt sức, hắn vô tình đi ngang qua một ngôi làng nhỏ ở vùng ngoại ô. Ẩn mình trong bóng tối, hắn nghe thấy hai người phụ nữ đang trò chuyện với nhau bên hiên nhà.

"Nghe nói con gái của ông bà Mộng đã nhập viện mấy tuần nay rồi. Tội nghiệp con bé."

"Ừ, đúng là tội nghiệp. Ai mà ngờ được chồng nó lại là loại cặn bã như thế. Hai năm trời sống với hắn, bị bạo hành đến mức mất cả tỉnh táo."

Mạc Phong sững sờ. Hắn đứng chết lặng, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

"Con bé giờ nằm ở bệnh viện, cả ngày chỉ ngồi nhìn ra cửa sổ, không nói năng gì. Cha mẹ nó hối hận lắm, nhưng đã muộn rồi. Người như nó làm sao mà sống lại như trước được?"

Tay hắn run rẩy, những lời nói ấy như từng nhát dao đâm sâu vào tim hắn.

"Bạo hành? Mất tỉnh táo? Nguyệt Phi... em đã phải chịu đựng những gì?"

Hắn lùi lại, bàn tay siết chặt đến mức các khớp trắng bệch. Hình ảnh cô gái mạnh mẽ, rạng rỡ ngày nào hiện lên trong tâm trí hắn, nhưng giờ đây, tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là hình ảnh cô nằm bất động trên giường bệnh, đôi mắt trống rỗng.

Đau đớn, tức giận, và tuyệt vọng trộn lẫn trong lòng hắn.

"Ta không thể để mọi chuyện kết thúc như thế này. Nguyệt Phi, ta phải gặp em. Dù có chết, ta cũng phải gặp em."

---

Không còn bận tâm đến sự truy đuổi của cảnh sát hay hiểm nguy, Mạc Phong lao đi như một kẻ điên. Hắn dò hỏi mọi người, lục tìm thông tin về bệnh viện nơi cô đang nằm.

Mỗi lần hỏi được thêm một chút thông tin, hắn lại càng cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.

Hắn không thể tưởng tượng được cô đã phải chịu đựng những gì trong suốt hai năm qua.

"Nếu ta không xuất hiện trong cuộc đời em, liệu em có hạnh phúc hơn không? Nếu ta chưa từng yêu em, liệu em có thể sống một cuộc sống bình yên?"

Nhưng rồi hắn tự trả lời mình: "Không. Ta không hối hận. Và ta sẽ không bỏ cuộc. Nguyệt Phi, hãy đợi ta."

---

Đêm ấy, dưới ánh trăng mờ, bóng dáng gầy gò của Mạc Phong khuất dần vào màn đêm. Trong lòng hắn chỉ có một mục tiêu: tìm lại người con gái hắn yêu và mang cô thoát khỏi bóng tối của địa ngục mà cô đang chịu đựng.

Hắn không biết liệu cô có tha thứ cho hắn hay không, nhưng hắn biết chắc một điều – hắn sẽ không bao giờ rời bỏ cô thêm một lần nào nữa.