Nếu Hôm Ấy Không Gặp Em?

Chương 11: Ánh Sáng Lộng Lẫy Của Bi Kịch

Ngày cưới của Mộng Nguyệt Phi được tổ chức tại một biệt thự xa hoa, nơi ánh sáng lộng lẫy của đèn chùm và tiếng cười nói rôm rả của khách khứa chỉ làm cô thấy lòng mình trống rỗng. Chiếc váy cưới trắng tinh khôi phủ trên thân hình cô, lộng lẫy nhưng nặng nề như gông xiềng.

Gia đình cô tấp nập chào đón quan khách, ánh mắt ngập tràn hy vọng về một tương lai giàu sang, quyền quý. Nhưng Nguyệt Phi chỉ cảm thấy nghẹt thở.

Người đàn ông cô sắp kết hôn – một doanh nhân trẻ mà cô chưa từng gặp, cũng chưa từng yêu. Anh ta lịch lãm, hào hoa, nhưng trong mắt cô, anh ta chỉ là một chiếc mặt nạ mà gia đình cô áp đặt lên cuộc đời mình.

"Vinh hoa phú quý? Tất cả chỉ là cái giá họ bán tôi đi," cô nghĩ, bàn tay siết chặt bó hoa cưới.

Từng bước chân của cô trên thảm đỏ dài như một con đường vô tận, đưa cô đến với định mệnh mà cô không thể kháng cự.

---

Cùng lúc đó, trong một phiên tòa lạnh lẽo ở thành phố, Mạc Phong ngồi trên ghế bị cáo. Hắn mặc bộ quần áo tù nhân màu xám, đôi mắt trầm lặng nhìn thẳng về phía trước.

Toàn bộ quá khứ đẫm máu của hắn được đưa ra ánh sáng: những vụ án mạng tàn bạo, những dấu vết không thể chối cãi. Từng lời buộc tội từ phía công tố viên như những lưỡi dao đâm thẳng vào tim hắn.

Nhưng điều khiến hắn đau đớn nhất không phải là những tội ác mà hắn đã gây ra, mà là hình bóng Nguyệt Phi luôn hiện hữu trong tâm trí. Hắn không thể ngừng nghĩ về cô – người duy nhất mang đến chút ánh sáng cho cuộc đời hắn.

Cảnh sát, thẩm phán, và cả công chúng đều nhìn hắn như một con quái vật. Nhưng hắn không phản kháng, không biện hộ. Hắn biết mình đáng bị trừng phạt.

Khi bản án cuối cùng được tuyên – chung thân không ân xá – cả khán phòng vang lên tiếng xì xào. Hắn chỉ lặng lẽ đứng lên, đôi mắt đăm đăm hướng về phía xa xăm.

"Nguyệt Phi... cô có đang hạnh phúc không?"

---

Trong lễ đường xa hoa, Nguyệt Phi cuối cùng cũng đối mặt với người chồng sắp cưới. Ánh mắt anh ta ấm áp, nhưng trong lòng cô chỉ là cảm giác lạnh lẽo.

Trong nhà tù, Mạc Phong ngồi lặng lẽ trong căn buồng nhỏ. Hắn nhìn qua khung cửa sổ, nơi ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều chiếu qua song sắt.

Họ đang ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt – một người bị giam cầm bởi tự do, một người bị giam cầm bởi tình yêu và bổn phận.

Nguyệt Phi cắn chặt môi để ngăn dòng nước mắt. Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh Mạc Phong – ánh mắt tuyệt vọng của hắn khi bị áp giải đi, những lời nói cuối cùng hắn dành cho cô.

"Liệu anh có biết, tôi đã làm tất cả để bảo vệ anh?"

Mạc Phong tự hỏi liệu cô có còn nhớ hắn. Nhưng hắn biết, dù có thế nào, hắn cũng không bao giờ có cơ hội để quay lại.

Ở khoảnh khắc ấy, hai người, ở hai nơi cách xa nhau, đều cảm nhận cùng một nỗi đau: nỗi đau của tình yêu không trọn vẹn, của những lựa chọn đã hủy hoại cả hai.

Đám cưới vẫn diễn ra, tiếng nhạc rộn rã át đi tất cả. Nhưng trong lòng Nguyệt Phi, mọi thứ chỉ là một màn diễn không hồi kết.

Còn Mạc Phong, hắn chấp nhận sự trừng phạt, nhưng không thể dứt khỏi hình bóng người con gái đã từng là cả thế giới của hắn.

---

Đêm buông xuống, màn trời đêm được thắp sáng bởi những ngọn đèn xa hoa từ biệt thự. Tiệc cưới đã kết thúc, khách khứa ra về, và không gian tĩnh lặng trở lại.

Nguyệt Phi ngồi trong phòng tân hôn, căn phòng được trang hoàng lộng lẫy với ánh nến lung linh và hương thơm của những bông hoa tươi. Nhưng với cô, nơi đây như một chiếc l*иg son, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo.

Cô ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt thẫn thờ nhìn chính mình trong gương. Chiếc váy cưới lộng lẫy giờ đây chỉ là gánh nặng, và đôi mắt cô đỏ hoe sau một ngày dài cố gắng kìm nén cảm xúc.

Nước mắt bất giác lăn dài trên má.

"Tại sao mình lại khóc? Tại sao trái tim mình lại đau đến thế?"

Cô chống cằm, ánh mắt mờ mịt nhìn ra khoảng không trước mặt. Hình ảnh của Mạc Phong lại hiện lên trong tâm trí cô – đôi mắt sâu thẳm, đầy sự đau khổ nhưng cũng mãnh liệt như muốn giữ lấy cô bằng mọi giá.

"Mạc Phong... liệu mình có thích anh ta không? Hay đó chỉ là sự thương hại? Mình đã luôn nghĩ rằng anh ta chỉ là một gánh nặng, một kẻ lạ mặt mà mình muốn giúp đỡ để chuộc lại lỗi lầm với chính bản thân. Nhưng tại sao, tại sao khi nghĩ đến ánh mắt anh ta, mình lại không thể thở nổi?"

Cô siết chặt bàn tay, đôi vai run rẩy.

"Nếu mình không thích anh ta, tại sao mỗi lần nhớ đến nụ cười ngây ngô của anh ta, lòng mình lại ấm áp? Nếu mình không thích, tại sao mỗi khi anh ta nhìn mình như một người quan trọng nhất, mình lại cảm thấy như mình không xứng đáng?"

Một cảm giác đau đớn bóp nghẹt l*иg ngực cô.

Cô nhớ về những ngày tháng bên hắn – những khoảnh khắc đơn giản, bình dị nhưng đầy ắp tiếng cười. Cô nhớ nụ cười ngốc nghếch của hắn khi cố gắng giúp cô nhặt củi, những lần hắn lúng túng vụng về khi làm việc. Và cô nhớ cả ánh mắt tuyệt vọng của hắn khi cô giả vờ không quen biết, ánh mắt như muốn hỏi: "Tại sao cô bỏ rơi tôi?"

Những suy nghĩ ấy khiến cô bừng tỉnh, hoảng hốt với chính cảm xúc của mình.

"Không... mình không thể nghĩ về anh ta như thế. Anh ta là kẻ sát nhân, một kẻ đáng bị trừng phạt. Nhưng... tại sao trái tim mình lại không thể chấp nhận điều đó?"

Nguyệt Phi ôm mặt, nức nở.

Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nơi ánh trăng rọi qua bức màn mỏng. Ở nơi xa xăm nào đó, cô biết, Mạc Phong cũng đang chịu đựng một nỗi đau không thể diễn tả.

"Mạc Phong... anh có đang nghĩ về tôi không? Có phải tôi đã sai khi không cho anh một cơ hội? Nhưng tôi làm thế là để bảo vệ anh... anh có hiểu không?"

Cả đêm ấy, cô ngồi đó, lạc lõng giữa không gian lộng lẫy của căn phòng tân hôn, tự hỏi bản thân về cảm xúc thật sự dành cho người đàn ông nguy hiểm mà cô từng cứu.

---

Và ở một nơi khác, trong căn phòng giam lạnh lẽo, Mạc Phong cũng lặng lẽ nhìn ra bầu trời đêm, trái tim hắn như bị xé nát khi nghĩ đến người con gái hắn yêu đang ở bên một người khác.