Nếu Hôm Ấy Không Gặp Em?

Chương 10

Mặt trời lặn xuống đường chân trời, nhuộm cả bầu trời đỏ rực. Ở một góc nhỏ của ngôi làng, những ánh mắt tò mò, sợ hãi, và giận dữ đang dồn về phía ngôi nhà gỗ cũ kỹ nơi Mạc Phong và Nguyệt Phi ở lại.

Lời đồn bắt đầu lan ra sau khi một người dân tình cờ thấy tờ truy nã với khuôn mặt giống hệt Mạc Phong. Dần dần, sự nghi ngờ chuyển thành chắc chắn. Một số người âm thầm tố giác với cảnh sát, và giờ đây, vòng vây đang siết chặt lấy hắn.

---

Trong nhà, Mạc Phong ngồi bên cửa sổ, ánh mắt chăm chú nhìn ra ngoài nhưng tâm trí hoàn toàn mơ hồ. Hắn không biết rằng nguy hiểm đang đến gần. Trái lại, trong lòng hắn chỉ có hình bóng của Nguyệt Phi – cô gái mà hắn đã dành cả linh hồn để yêu thương.

Nguyệt Phi bước vào từ phía sau, mang theo một bát nước. Cô nhìn hắn, trong lòng vẫn còn đầy những mâu thuẫn.

"Mạc Phong, anh có thấy lạ không? Dạo gần đây, ánh mắt của những người trong làng..." cô ngập ngừng.

Hắn quay lại, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng vẫn phảng phất sự cảnh giác. "Không sao đâu. Chỉ cần chúng ta còn ở đây, không ai có thể làm gì."

Câu nói của hắn khiến cô cảm thấy bất an hơn, nhưng cô không biết tại sao.

---

Đêm đến, tiếng chó sủa vang lên từ xa. Đèn pin sáng rực lấp ló qua các ô cửa sổ.

Nguyệt Phi giật mình bật dậy, chạy ra ngoài nhìn qua kẽ rèm. Trước mắt cô là một nhóm người, bao gồm cả cảnh sát, đang tiến lại gần ngôi nhà. Cô quay lại, đôi mắt hoảng loạn nhìn hắn.

"Mạc Phong! Có chuyện gì đó không ổn! Cảnh sát... họ đến!"

Hắn sững người, cơ thể cứng đờ như bị đông cứng trong giây lát. Rồi, khi ánh đèn xe cảnh sát lóe sáng qua cửa sổ, ký ức tồi tệ trong hắn ùa về.

"Tờ truy nã..." hắn lẩm bẩm, đôi mắt hiện rõ sự kinh hoàng.

Hắn nhớ lại tờ giấy hắn đã nhặt được vài ngày trước, khuôn mặt của chính hắn in trên đó cùng dòng chữ lớn: Truy nã. Cực kỳ nguy hiểm.

"Cô biết sao không?" hắn quay phắt lại, giọng nói trầm nhưng đầy nguy hiểm.

Nguyệt Phi đứng lặng, đôi mắt mở to. "Tôi... tôi không biết gì cả."

"Đừng nói dối tôi!" hắn hét lên, bàn tay siết chặt lấy vai cô. "Cô cũng giống bọn họ, phải không? Cô đã biết tôi là ai, nhưng cô vẫn ở đây, vẫn..."

Nguyệt Phi lắc đầu, nước mắt chực trào ra. "Không, không phải như anh nghĩ! Tôi không biết gì về anh cả, tôi chỉ..."

Câu nói bị cắt ngang khi cảnh sát phá cửa xông vào.

"Mạc Phong! Đứng yên! Anh đã bị bao vây!"

Hắn lùi lại, kéo theo Nguyệt Phi, ánh mắt hắn tràn ngập sự điên cuồng. "Tôi không làm gì sai! Tại sao các người lại không để tôi yên!"

Cảnh sát tiến đến gần hơn, vũ khí trong tay sẵn sàng.

Nguyệt Phi cố gắng vùng vẫy khỏi tay hắn, nhưng hắn giữ chặt cô như thể cô là thứ duy nhất giữ hắn khỏi gục ngã. "Mạc Phong! Anh hãy để tôi đi! Đừng để mọi chuyện tồi tệ hơn nữa!"

Lời nói của cô như một lưỡi dao đâm vào lòng hắn.

"Nguyệt Phi, cô cũng nghĩ tôi là quái vật sao? Cô cũng muốn rời xa tôi, đúng không?"

Ánh mắt hắn đầy tuyệt vọng, nhưng cũng lóe lên sự đau đớn sâu sắc. Hắn không thể tin rằng người duy nhất hắn tin tưởng và yêu thương lại có ánh mắt thất vọng đến thế khi nhìn hắn.

"Anh đã làm gì?" cô thì thầm, giọng nói run rẩy. "Anh đã làm gì để bị truy nã như vậy?"

Hắn im lặng, đôi mắt cúi xuống. Hình ảnh những ký ức mờ nhạt của hắn hiện lên – máu, nạn nhân, nỗi sợ hãi. Hắn không thể nhớ rõ, nhưng hắn biết, bàn tay mình không sạch sẽ.

"Tôi không muốn nhớ," hắn thì thầm, giọng nói khàn đặc. "Tôi chỉ biết tôi yêu cô. Chỉ có cô là lý do duy nhất khiến tôi muốn tiếp tục sống."

Nhưng ánh mắt cô lúc này lại chứa đầy sự xa cách, sự thất vọng mà hắn không thể chịu đựng được.

"Mạc Phong, anh yêu tôi, nhưng anh không hiểu rằng... tình yêu này đã sai ngay từ đầu. Chúng ta không thể tiếp tục như thế này nữa."

Những lời nói ấy, như sét đánh ngang tai hắn. Hắn buông tay, nhìn cô lùi lại, để cảnh sát bảo vệ cô.

Hắn đứng đó, bóng dáng cao lớn nhưng cô độc, giữa ánh đèn rực sáng và những khẩu súng đang chĩa về phía mình.

"Nguyệt Phi..." hắn thì thầm, đôi mắt tràn ngập sự bi thương. "Nếu tôi biến mất, liệu cô có bao giờ nhớ đến tôi không?"

Cô không trả lời. Cô chỉ quay mặt đi, đôi vai run lên vì những cảm xúc phức tạp.

Cảnh sát áp giải hắn đi, để lại một bầu không khí nặng nề trong ngôi nhà nhỏ.

Mạc Phong không kháng cự, cũng không nói thêm một lời nào. Hắn chỉ nhìn cô, đôi mắt trống rỗng như kẻ đã mất tất cả. Ở khoảnh khắc đó, hắn biết rằng, tình yêu của hắn – mãnh liệt và sai trái – đã không còn bất kỳ cơ hội nào để cứu vãn.