Nếu Hôm Ấy Không Gặp Em?

Chương 13

Mạc Phong bước chậm rãi trên hành lang bệnh viện, tiếng bước chân nặng nề vang lên giữa không gian yên tĩnh đến lạnh lẽo. Hắn không còn quan tâm đến những ánh mắt soi mói của người xung quanh. Hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất: được nhìn thấy Nguyệt Phi một lần nữa, dù cô có nhận ra hắn hay không.

Khi đứng trước cửa phòng bệnh, trái tim hắn như bị bóp nghẹt. Hắn hít một hơi thật sâu, bàn tay run rẩy đẩy cánh cửa mở ra.

Phòng bệnh ngập tràn ánh sáng nhạt nhòa của buổi chiều tà. Trên chiếc giường trắng, cô gái mà hắn ngày đêm tìm kiếm đang nằm đó.

Nguyệt Phi, gầy gò và yếu ớt, tóc dài buông lòa xòa trên vai. Đôi mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trống rỗng và lặng lẽ, như một người đã mất hết sức sống.

Hắn đứng đó, không dám bước vào, không dám phá vỡ sự tĩnh lặng.

"Cô ấy thật sự đã thay đổi đến mức này sao? Đây có còn là Nguyệt Phi của tôi không?"

---

Hắn tiến lại gần, từng bước chân như dẫm lên những mảnh vỡ trong lòng mình. Khi đến cạnh giường, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống ghế.

"Nguyệt Phi..." Hắn gọi tên cô, giọng khàn đặc, thấp và run rẩy.

Cô không quay lại, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể hắn không tồn tại.

"Em không nhận ra tôi sao? Là tôi, Mạc Phong đây..."

Lời nói của hắn rơi vào không gian tĩnh lặng. Hắn siết chặt tay, cố gắng kìm nén nỗi đau đang trào dâng trong lòng.

Bàn tay hắn run run đưa ra, nhẹ nhàng chạm vào tay cô. Bàn tay cô lạnh ngắt, không một chút phản ứng.

Nhưng rồi, như một tia sáng le lói, đôi mắt cô thoáng rung động. Rất khẽ, như một làn sóng nhỏ gợn lên trên mặt nước phẳng lặng.

"Nguyệt Phi?" Hắn cất tiếng gọi lần nữa, hy vọng lóe lên trong lòng.

Cô từ từ quay đầu lại. Đôi mắt cô chạm vào ánh mắt hắn, trống rỗng nhưng cũng chất chứa một điều gì đó mơ hồ, khó gọi tên.

Hắn nghẹn ngào, trái tim như vỡ vụn.

"Em... thật sự không nhớ tôi sao?"

Cô nhìn hắn, đôi môi khẽ mấp máy nhưng không thành lời. Đôi mắt cô lướt qua gương mặt hắn, thoáng hiện lên một chút bối rối, rồi lại tắt lịm như ngọn lửa nhỏ bị dập tắt bởi cơn gió lạnh.

"Anh là... ai?"

---

Lời nói của cô như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim hắn. Hắn muốn hét lên, muốn nói với cô rằng hắn là người đã luôn ở bên cô, luôn yêu cô, luôn tìm kiếm cô trong tuyệt vọng.

Nhưng hắn không làm thế. Hắn chỉ ngồi đó, nhìn cô với đôi mắt đỏ ngầu, nỗi đau đớn hằn rõ trên gương mặt.

"Không sao..." Hắn lẩm bẩm, như tự trấn an chính mình. "Nếu em không nhớ, tôi sẽ làm cho em nhớ lại. Dù phải mất cả đời, tôi cũng sẽ không từ bỏ."

Cô không đáp, chỉ quay đầu lại nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm như đang ở một thế giới khác.

---

Hắn không rời đi. Những ngày tiếp theo, hắn lặng lẽ ở bên cô, chăm sóc cô, nói chuyện với cô dù cô không trả lời.

Nhưng trong đôi mắt tưởng như vô hồn của cô, đôi khi, hắn nhìn thấy một tia sáng thoáng qua. Một cái nhìn thoáng chốc như muốn nói rằng cô không hề quên hắn, nhưng lại không thể thừa nhận.

Cô không khờ khạo. Hắn biết điều đó.

Cô vẫn là Nguyệt Phi – người con gái mạnh mẽ và kiên cường mà hắn yêu. Nhưng cô đang bị giam cầm trong nỗi đau, trong những vết thương mà tên chồng cặn bã kia đã gây ra.

Và hắn sẽ làm mọi thứ để kéo cô ra khỏi bóng tối đó, ngay cả khi phải hy sinh tất cả.

"Nguyệt Phi, tôi đã trở lại. Và lần này, tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em nữa. Dù cả thế giới quay lưng với tôi, tôi cũng không quan tâm. Em là tất cả của tôi."

Trong căn phòng nhỏ, bóng dáng của hắn và cô lặng lẽ dưới ánh sáng mờ nhạt. Hắn ngồi đó, với một quyết tâm mãnh liệt, như ngọn lửa không bao giờ tắt.